Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 365: Đoán Ra

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê xoa trán, "Anh nhầm chứ, thật sự là tự sát?"

 

Trợ lý gật đầu, "Thật, rõ ràng, sẽ nhầm ."

 

Ngọc Khê cảm thấy buồn bực trong lòng, Tôn Thiên Thiên vẫn mà, một mực công tác tình nguyện ở viện phúc lợi, tự sát chứ. Cô nhớ địa chỉ bệnh viện, gọi máy nhắn tin cho Niên Quân Mân.

 

Lúc cô mới lái xe bệnh viện, cũng tỉnh .

 

Ở trường học, Lôi Tiếu đang bận rộn cọ rửa cái chậu mới mua về, những bạn cùng phòng khác cũng trở về . Liễu Như tới, vô cùng hâm mộ, "Chị lái xe tới, lợi hại thật đấy."

 

Lôi Tiếu gật đầu đồng tình, "Chị thật sự lợi hại."

 

Liễu Như, "........ Chị gì thế?"

 

Lôi Tiếu giặt khăn mặt, "Học sinh."

 

Liễu Như hỏi hồi lâu, vẫn hỏi cái gì khác, cảm thấy Lôi Tiếu khôn ngoan hơn nhiều, bĩu môi, trở về chỗ .

 

Lôi Tiếu dậy rót nước, cửa thở một , đại học quả nhiên khác với cấp ba, cấp ba vẫn đơn thuần hơn một chút, cũng chị gái về đến nhà .

 

Ngọc Khê tới bệnh viện ba giờ , cô theo địa chỉ lên lầu, tìm phòng bệnh. Phòng bệnh là phòng đơn, trong căn phòng trống rỗng chỉ một Tôn Thiên Thiên đang .

 

Tôn Thiên Thiên giường bệnh, cổ tay một bên tay quấn băng gạc thật dày, là tự sát bằng cách c.ắ.t c.ổ tay.

 

Y tá bưng chai nước truyền tới, "Cô là nhà bệnh nhân ? Sao trong?"

 

Ngọc Khê vội vàng đẩy cửa , "Chị ."

 

Y tá , "Cảm ơn. , đưa tới chỉ đóng tiền viện, bây giờ còn nợ tiền bệnh viện, cô là nhà thì đóng một chút."

 

Ngọc Khê cạn lời, cô bảo, Vương Điềm Điềm tìm cô gì, là bởi vì giao tiền, "Được, qua ngay đây."

 

Tôn Thiên Thiên viện một đoạn thời gian, cô đóng thêm ba nghìn tệ, mới lên lầu.

 

Y tá truyền nước xong , trong phòng bệnh chỉ Tôn Thiên Thiên.

 

Ngọc Khê ở một bên, môi trường phòng đơn, vẫn tệ, hai cái giường, nhà vệ sinh độc lập. Cô co rút khóe miệng, Vương Điềm Điềm là để ở thoải mái, là để cho bọn họ dùng nhiều tiền hơn.

 

Tôn Thiên Thiên nhíu mày, hai tay nắm chặt, Ngọc Khê ấn giữ cánh tay đang truyền dịch, sợ kim lệch, trong lòng càng thêm khó hiểu, Tôn Thiên Thiên sống như , tự sát.

 

Ngọc Khê ấn một hồi, Tôn Thiên Thiên cuối cùng cũng cử động lung tung nữa, cô mới chậm rãi buông . Nhìn chỗ cổ tay quấn băng gạc, nghĩ nghĩ cũng thấy đau, cảm giác m.á.u chảy khỏi cơ thể, thật đáng sợ.

 

Chai nước truyền truyền tới một nửa, mắt Tôn Thiên Thiên run rẩy, chậm rãi mở bừng mắt, trong mắt mơ màng, thấy Ngọc Khê, ", c.h.ế.t ?"

 

"Đương nhiên là c.h.ế.t, đây là bệnh viện. hỏi bác sĩ , may mắn là đưa tới kịp thời, chậm một chút nữa là cứu ."

 

Tôn Thiên Thiên đỏ hoe vành mắt, "Không bằng c.h.ế.t còn hơn!"

 

Ngọc Khê sửng sốt, "Cô ? Gặp chuyện gì ?"

 

Tôn Thiên Thiên cảm xúc kích động, Ngọc Khê vội vàng ấn cổ tay cô , "Đang truyền nước đấy."

 

Một tay Tôn Thiên Thiên truyền nước, một tay quấn băng gạc, thể lau nước mắt. Ngọc Khê lấy khăn giấy từ trong túi , lau cho cô một cái, cảm khái, Tôn Thiên Thiên thật sự thích .

 

Ngoài cửa, Niên Phong đang , ngây cô gái đang trong phòng bệnh. Anh nhận , Lữ Ngọc Khê, cô và Tôn Thiên Thiên quan hệ gì.

 

Buổi sáng nghĩ đến gặp Tôn Thiên Thiên ở thương trường, vì tin tức tra nhiều lời quá khích. Trở công ty suy nghĩ một chút, Tôn Thiên Thiên nhất định tăm tích của Niên Quân Mân, cần tìm Niên Quân Mân để tự xác minh.

 

Cho nên cầm địa chỉ của Tôn Thiên Thiên, tìm Tôn Thiên Thiên, mới tự sát bệnh viện. Chờ đến bệnh viện, gần bốn giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-365-doan-ra.html.]

 

Tôn Thiên Thiên tiếp tục , nước truyền cũng sắp hết . Ngọc Khê đỡ trán, Tôn Thiên Thiên thật là bằng nước, dự đoán với tính cách của Tôn Thiên Thiên, cũng dám tự sát nữa. Cô dậy đầu, thấy Niên Phong ở cửa, ngây ngẩn cả .

 

Tôn Thiên Thiên ngẩng đầu lên, kích động. Ngọc Khê vội vàng ấn giữ Tôn Thiên Thiên, đầu óc trắng bệch, cô sớm nên nghĩ đến . Giọng điệu của Ngọc Khê khá tệ, "Yên lặng."

 

Ngọc Khê an ủi Tôn Thiên Thiên xong, đầu , Niên Phong sớm thấy nữa. Cô hối hận , lẽ nãy hỏi Niên Phong mới đúng. Thôi bỏ , thì việc gặp mặt sẽ dễ dàng hơn.

 

Ngọc Khê mang theo tâm sự tìm y tá. Y tá rút kim tiêm , Tôn Thiên Thiên giường giả c.h.ế.t. Cô cũng quan tâm nữa, trong lòng chỉ nghĩ đến Đông Phương.

 

Cho nên, phó tổng chính là Uông Hàm. Chẳng trách cô vẫn luôn quan tâm đến vị hôn phu của . Vậy , Uông Hàm sớm nhận Niên Quân Mân.

 

Ngọc Khê thấy uất ức, cô gặp Niên Phong vài , nhận . Chủ yếu là khí chất của hai quá khác . Niên Quân Mân thuộc kiểu dương cương, còn Niên Phong là thư sinh. Hơn nữa, Niên Phong còn đeo kính, toát khí chất thượng vị giả, cho dù chút tương đồng, thật sự khó để .

 

từng xem qua bức ảnh chụp chung lớn đây, nhưng nó quá mờ, còn là ảnh đen trắng, càng khó nhận hơn. Cô vỗ đầu một cái, lúc mới nghĩ đến điều bỏ qua: Niên Phong đến thăm Tôn Thiên Thiên để gì?

 

Ngọc Khê Tôn Thiên Thiên với đôi mắt vô hồn, thôi , với trạng thái , hỏi cái gì, dự đoán là kích thích .

 

Niên Quân Mân đẩy cửa bước , “Có chuyện gì thế?”

 

Ngọc Khê cảm thấy thể thảo luận về Niên Phong trong căn phòng bệnh , Tôn Thiên Thiên kích thích quá lớn . Cô đ.á.n.h giá quá cao sức chịu đựng của nữ nhân , “Ra ngoài chuyện.”

 

Niên Quân Mân nhíu mày, “Được.”

 

Ngọc Khê chú ý đến bên trong căn phòng bệnh, : “Em thấy Niên Phong , là ông chủ của tập đoàn Đông Phương. Tôn Thiên Thiên kích thích nên mới tự sát.”

 

Niên Quân Mân cứng đờ biểu cảm, “Tập đoàn Đông Phương?”

 

. Em lẽ nghĩ đến từ sớm, từ lúc Uông Hàm giới thiệu tên tiếng Anh của . Rõ ràng là Hoa Hạ, tại nhất định tên tiếng Anh.”

 

Niên Quân Mân mím môi, cần một chút thời gian để chấp nhận chuyện .

 

Ngọc Khê đẩy Niên Quân Mân , xông căn phòng bệnh, kéo Tôn Thiên Thiên đang định mở cửa sổ, dọa cô sợ c.h.ế.t khiếp, “Cô gì thế?”

 

Tôn Thiên Thiên, “Căn phòng quá ngột ngạt, mở cửa sổ một chút.”

 

Ngọc Khê Tôn Thiên Thiên, Tôn Thiên Thiên vẫn một khuôn mặt sinh vô khả luyến, “Để mở, cô về .”

 

Tôn Thiên Thiên buông tay, trở giường bệnh. Niên Quân Mân cũng , đau cả đầu.

 

Tôn Thiên Thiên Niên Quân Mân, cảm xúc, kéo tay con trai, “Con là con trai của Niên Phong, con là.”

 

Niên Quân Mân ở một bên, “Hắn gì với cô?”

 

Tôn Thiên Thiên, “ chỉ phản bội một , hoài nghi con con ruột, hoài nghi con.”

 

Niên Quân Mân sửng sốt, bàn tay chậm rãi siết chặt, nắm đ.ấ.m nổi gân xanh, sự nghi ngờ trong lòng càng sâu hơn. Lời , Uông Hàm cũng với . Anh nhớ Uông Hàm : “Mẹ của lẳng lơ, vì sống thoải mái, ai ngủ với bao nhiêu , con ruột cũng nhất định.”

 

Hy vọng mà Niên Quân Mân mới dâng lên phá vỡ. Rốt cuộc, việc vứt bỏ lúc đó, chỉ là do một Uông Hàm gây nên ?

 

Ngọc Khê ngây , “Rốt cuộc là chuyện gì?”

 

Tôn Thiên Thiên đau lòng, “ thật sự từng , thật sự . Lúc đó thật sự chuyện gì xảy , thật sự . Hắn tận mắt thấy, tại tin .”

 

Ngọc Khê , trong chuyện điều gì đó mà bọn họ ? Tôn Thiên Thiên che giấu điều gì?

 

Niên Quân Mân ngẩng đầu, “Ngoài chuyện xảy lúc rời , còn chuyện gì cô vẫn luôn che giấu?”

 

--------------------

 

 

Loading...