Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 366: Tử Vong
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôn Thiên Thiên lau nước mắt, “Không gì giấu giếm cả, em để trong lòng. Em xuống nông thôn, vì em xinh nên luôn tên du thủ du thực trêu ghẹo. Có một tên du thủ du thực chặn đường em, bố giúp em. Sau khi kết hôn cũng như , nhưng thật sự chuyện gì xảy cả, em thật sự lừa mà.”
Ngọc Khê ấn một cái giữa lông mày, Tôn Thiên Thiên khiến cô đau đầu. Cho nên, vì xinh nên trêu hoa ghẹo nguyệt, dẫn tới hiểu lầm. Mẹ kế đúng, ở bất kỳ niên đại nào, xinh chính là họa.
Niên Quân Mân hỏi, “Không còn chuyện gì khác ?”
Tôn Thiên Thiên cũng ngơ ngác, con trai trở về nên thương trường mua chút trái cây nhập khẩu. Không ngờ gặp Niên Phong, cô một lòng vạch trần Uông Hàm nên đuổi theo. Không ngờ, còn mở miệng, Niên Phong nổi giận, vu khống cô lẳng lơ, thậm chí còn chất vấn cô rằng Niên Quân Mân là con trai !
Ngọc Khê Tôn Thiên Thiên sắp sửa cảm xúc sụp đổ, kéo Niên Quân Mân một cái, “Đừng hỏi nữa.”
Niên Quân Mân đầu óc, thế của vấn đề gì, cho nên Tôn Thiên Thiên vũ nhục, mới tự sát. Anh là con trai của Niên Phong, nhưng sự hoài nghi của Niên Phong tổn thương . Anh dậy hành lang .
Ngọc Khê thở dài, mở cửa, ở cửa hỏi, “Có cần gọi điện thoại cho ông nội ? Rốt cuộc cũng tìm .”
Niên Quân Mân dậy, “Anh gọi điện thoại.”
Ngọc Khê thật sự lo lắng cho Niên Quân Mân. So với Tôn Thiên Thiên, cô chỉ quan tâm đến Quân Mân, “Đợi một chút, em tìm một y tá trông chừng Tôn Thiên Thiên, em lo lắng cô ở một .”
Niên Quân Mân, “Được.”
Ngọc Khê tìm trông nom, dặn dò nhất định rời , lúc mới yên tâm cùng Niên Quân Mân xuống lầu.
Hai xuống lầu, Ngọc Khê liếc mắt một cái thấy Niên Phong, vẫn , đang hút t.h.u.ố.c bên cạnh chỗ đậu xe.
Bước chân của Niên Quân Mân dừng , cho dù quên mất khuôn mặt, cũng liếc mắt một cái là thể nhận , Niên Phong.
Niên Phong ngây , ngơ ngác , tàn t.h.u.ố.c trong tay bỏng tay, mới hồn, vứt điếu t.h.u.ố.c trong tay, đây là Quân Mân.
Khi thấy Lữ Ngọc Khê trong phòng bệnh, nghĩ đợi mới lên. May mắn , nếu bỏ lỡ , cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa Lữ Ngọc Khê và Tôn Thiên Thiên. Vị hôn phu của Lữ Ngọc Khê chính là Niên Quân Mân, lờ mờ thể thấy một chút bóng dáng của khi còn trẻ từ khuôn mặt của . Lúc , quên hết những tài liệu tra , trong mắt chỉ con trai.
Niên Quân Mân vỗ mạnh bàn tay đang vươn , ánh mắt lạnh lùng . Niên Phong đau lòng rút tay về, “Quân Mân?”
“Có chuyện gì ?”
Niên Phong há miệng, nghĩ tới nhiều khả năng gặp mặt, nhưng chỉ riêng sự lạnh nhạt , chút chịu nổi, “Anh là bố của con.”
Niên Quân Mân nghĩ đến lời Tôn Thiên Thiên , đầy gai nhọn, nhạo, “Cũng nhất định , đây là lời ?”
Niên Phong nghĩ tới tài liệu tra , “, .”
Niên Quân Mân thấy sự chần chừ, trái tim hy vọng còn, “Tránh , chắn đường xe .”
Niên Phong khô khốc, cúi đầu, “, chúng DNA, sẽ thôi.”
Ngọc Khê nhíu chặt lông mày, cho nên trong lòng vẫn hoài nghi, quá mức tổn thương khác. Cô tiến lên một bước, Niên Quân Mân ngăn vợ , trong mắt lạnh lùng, “Hừ!”
Niên Phong hối hận, nhưng sự phản bội của Tôn Thiên Thiên ăn mòn suốt nhiều năm. Người đầu tiên tâm ý đối đãi phản bội, tín nhiệm với Tôn Thiên Thiên. Trong lòng tự nhủ, mắt chính là con trai , khuôn mặt chút giống, nhưng lời , thể thu hồi .
Đột nhiên, tiếng thét chói tai vang lên, nơi phía trở nên hỗn loạn, còn thể thấy tiếng vật thể từ cao trụy lạc. Ngọc Khê dự cảm , nơi hỗn loạn, “Là cô .”
Niên Quân Mân sửng sốt, kéo vợ chạy qua. Anh lạnh lùng đối xử với Tôn Thiên Thiên, nhưng rốt cuộc cô vẫn là ruột, suốt hơn nửa năm nay, vẫn luôn âm thầm chung sống, trái tim cũng bằng đá, huống hồ Tôn Thiên Thiên cũng là bên thụ hại.
Hai chen qua đám , mặt đất xi măng là m.á.u tươi. Tôn Thiên Thiên đập đầu xuống đất, chảy nhiều máu, vẫn còn sống, mở to mắt, thấy Niên Quân Mân, giơ tay lên, cố hết sức chuyện.
Ngọc Khê ôm miệng, cô thật sự ngờ Tôn Thiên Thiên dám tự sát nữa, còn y tá ? Rõ ràng cô dặn là nửa bước cũng rời .
Niên Quân Mân từng bước một cứng ngắc tới, xổm xuống nắm lấy tay Tôn Thiên Thiên, “Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-366-tu-vong.html.]
Tôn Thiên Thiên cứu , cô cũng sống nữa. Kể từ khi sự thật, cô càng hồi tưởng , càng áy náy với con trai, càng áy náy thì càng còn mặt mũi nào để sống. Ban đầu cô nghĩ sống để chuộc tội, nhưng hôm nay sự kiên trì đ.á.n.h bại. Cô mệt c.h.ế.t , sống thật sự mệt.
Tôn Thiên Thiên giơ tay lên dấu tay con trai, “Mẹ lừa con, con thật sự là con trai của Niên Phong, chỉ một chuyện với .”
Lời của Tôn Thiên Thiên là hô lên, cô thật sự còn sức lực nữa. Sau khi hô lên, lời của cô đứt quãng, “Đừng trách , nếu, nếu như kiếp , nhất định sẽ một . Những gì nợ con, kiếp sẽ trả, xin thứ .”
Nói xong lời xin thứ , tay cô rũ xuống, mắt từ từ nhắm .
Niên Quân Mân nhắm mắt , từng nghĩ Tôn Thiên Thiên sẽ c.h.ế.t. Nhịn nước mắt, “Những gì nợ con, vẫn trả, vẫn đổi, , .”
Nước mắt Ngọc Khê cũng nhịn rơi xuống. Lần đầu tiên cô thấy Niên Quân Mân đau lòng đến , huống hồ sắp c.h.ế.t, lời cũng thiện lương.
Hai tiếng “” cuối cùng càng bi thiết, chỉ tiếc là Tôn Thiên Thiên rốt cuộc cũng thấy nữa.
Khi bác sĩ đến, liếc mắt một cái là muộn , lắc lắc đầu.
Ngọc Khê qua, kéo Niên Quân Mân, cô thật sự đau lòng.
Đầu óc Niên Phong trống rỗng, Tôn Thiên Thiên c.h.ế.t. Hắn thấy lời Tôn Thiên Thiên , Tôn Thiên Thiên dùng cái c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch của .
Tôn Thiên Thiên c.h.ế.t , cô c.h.ế.t , mà hận cả một đời c.h.ế.t, mang theo sự hận thù, mang theo sự nghi ngờ. Cô c.h.ế.t .
Niên Quân Mân thấy bác sĩ đưa Tôn Thiên Thiên ,猛的回頭, giật đầu , thấy Niên Phong, túm lấy cổ áo Niên Phong, “Lần lòng , lòng chứ? Tại kích thích cô ? Anh , cô cũng là hại. Chuyện năm đó, cũng xuất từ ý của cô , cô cũng tính kế.”
Niên Phong ngây , “Anh cái gì?”
Ngọc Khê gỡ tay Quân Mân , “Chúng thôi, còn xử lý hậu sự.”
Niên Quân Mân buông tay, “Đánh bẩn tay của . Ha, năm đó vứt bỏ , bây giờ ép c.h.ế.t . Tốt, ngận hảo.”
Ngọc Khê theo Niên Quân Mân đang nhanh rời , đầu khuôn mặt kinh ngạc của Niên Phong, nhíu mày.
Thi thể đặt ở nhà xác, Ngọc Khê thủ tục, mới đến y tá. Y tá đang một đám an ủi, mới , Tôn Thiên Thiên cố ý sai y tá múc nước, tự nhảy xuống.
Ngọc Khê cảm thấy, phòng bệnh ở tầng cao thật sự cần lắp lan can.
Ngọc Khê tìm thấy Niên Quân Mân đang , “Đi thôi, chúng thu thập đồ đạc.”
Niên Quân Mân dậy, “Được.”
Ngọc Khê nghĩ đến hôm nay thể đến trường báo danh, đến nhà Tôn Thiên Thiên, gọi điện thoại cho nhà Đại Cô, hy vọng sư phụ giúp xin nghỉ.
Lữ Đại Cô điện thoại, cũng ngây , “C.h.ế.t ?”
“Vâng, chúng đang thu thập đồ đạc, một ít thứ cần xử lý.”
“Có cần giúp việc ?”
Ngọc Khê, “Không cần.”
Cúp điện thoại, xử lý quần áo của Tôn Thiên Thiên. Quần áo của Tôn Thiên Thiên thật ít, còn một đồ dùng, tổng cộng hai thùng lớn.
Ngọc Khê đợi hồi lâu thấy Niên Quân Mân , lên lầu, chỉ thấy Niên Quân Mân đang cuốn sổ nhật ký...
--------------------