Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 368: Điều Nuối Tiếc

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Uông Hàm tiến lên một bước, mới rõ trong mắt chồng là tơ m.á.u đỏ ngầu. Khi gần, cứ chằm chằm cô, khiến cô dám tiến lên nữa. Cô chút sợ hãi, “Anh em như là vì ?”

 

Niên Phong hút một ngụm khói, dịu áp lực, mới mở lời, “Anh rõ em. Chúng kết hôn cũng hơn hai mươi năm , nhưng phát hiện , hề rõ về em.”

 

Đầu quả tim Uông Hàm run lên, cô cố gắng đè nén đầu lưỡi đang run rẩy, “Vì như ?”

 

Niên Phong ném đầu t.h.u.ố.c lá xuống, nghiền nát nó một cách tàn nhẫn, “Anh nhớ, khi Tôn Thiên Thiên ngoại tình phản bội , đầu tiên gặp em, hỏi em, tại em lặn lội ngàn dặm đến giúp . Em còn nhớ, lúc đó em trả lời thế nào ?”

 

Uông Hàm nhẹ nhàng : “Em nhớ. Em rằng, hồi còn học em ái mộ . Việc đột nhiên biến mất, em vẫn luôn quan tâm. Sau em nhờ nhiều , mới tìm .”

 

Niên Phong cúi đầu. Bộ lời lẽ , từng nghĩ nhiều. vợ chồng nhiều năm, Uông Hàm quen những ai, rõ nhất. Hồi tưởng kỹ lưỡng, thể tra ? Cha nuôi đưa , giấu kín tung tích cơ mà. Điểm hợp lý. Hơn nữa, Uông Hàm xuất hiện quá trùng hợp, Tôn Thiên Thiên , cô tới. Trong đầu tràn ngập lời con trai nắm cổ áo : Tôn Thiên Thiên là tính kế ?

 

Uông Hàm chồng im lặng, cô hồi tưởng kỹ lưỡng, sai một chữ nào, đưa tay vịn lấy chồng.

 

Niên Phong gạt tay cô , “Anh đây.”

 

Mu bàn tay Uông Hàm đỏ lên, cô chằm chằm chồng đang bước gian nhà. Cô dự cảm chẳng lành, luôn cảm thấy chuyện gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát xảy .

 

Một bên khác, Ngọc Khê và Niên Quân Mân về đến nhà. Ngọc Khê tắm, trong đầu cô là m.á.u của Tôn Thiên Thiên. Cô cúi đầu dòng nước, lắc lắc đầu, nhanh chóng tắm xong, vụt phòng ngủ chính, chui tọt trong chăn.

 

Niên Quân Mân đang lau đầu thì ngây ngẩn cả . Anh vén chăn lên kéo vợ , đặt khăn mặt lên đầu vợ, “Tóc còn ướt, lau khô ngủ tiếp.”

 

Ngọc Khê đùi Quân Mân, cảm thụ ấm, trái tim sợ hãi của cô mới bình tĩnh .

 

Niên Quân Mân lau tóc cô một cách nhẹ nhàng, “Sợ ?”

 

“Vâng, một chút.”

 

“Không , ở đây.”

 

Trái tim Ngọc Khê dần dần bình tĩnh , “Em .”

 

Ngoài miệng sợ, nhưng nửa đêm cô giật tỉnh giấc vài , giày vò suốt cả đêm.

 

Niên Quân Mân vốn dĩ ngủ, cứ vỗ về cô từng chút một. Anh hối hận , nên kéo vợ cùng. Anh quen thấy c.h.ế.t, nhưng vợ thì .

 

Sáng sớm thức dậy, tinh thần Ngọc Khê uể oải, thà ngủ còn hơn, ngủ giật tỉnh giấc, càng mệt hơn, cũng chẳng chút khẩu vị nào. Hai ăn chút cháo ở quán ăn sáng, đến nhà Tôn Thiên Thiên.

 

Bởi vì chìa khóa, họ mở cửa thẳng . Liếc mắt một cái thấy Vương Điềm Điềm đang ngủ ghế sô pha, ngủ đặc biệt say. Nhìn quầng thâm đen mắt, cô nàng chắc sáng sớm mới ngủ, vì chiếm giữ cái nhà nên cũng đủ liều mạng. Rõ ràng sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng cũng .

 

Niên Quân Mân chất đồ lên xe. Ngọc Khê đẩy Vương Điềm Điềm dậy, “Đừng quên, nhà tang lễ.”

 

Vương Điềm Điềm lật , vẫy tay, “Biết .”

 

Ngọc Khê bĩu môi, đóng cửa , thích đến thì đến thích thì thôi.

 

Một ngày khá bận rộn. Thi thể đưa nhà tang lễ, nhiều việc đều cần Niên Quân Mân xử lý.

 

Còn Ngọc Khê thì mộ địa. Nói thật, cô sợ hãi. Niên Quân Mân cùng, nhưng chỉ hai , nhà tang lễ cũng thể bỏ mặc . Cô c.ắ.n răng, chẳng sợ cả.

 

Vừa khỏi nhà tang lễ, lái xe bao lâu, chiếc xe chặn . Ngọc Khê nhíu mày, chiếc xe phía .

 

Niên Phong bước xuống từ trong xe, tay cầm một cái túi, gõ cửa sổ xe.

 

Ngọc Khê hỏi, “Có chuyện gì ?”

 

Niên Phong đưa cái túi qua cửa sổ xe, “ mua xong mộ địa , đồ đạc đều ở đây. Đã mời xem qua , thể an táng bất cứ lúc nào.”

 

Ngọc Khê nhận cái túi, “Không cần, chúng sẽ tự mua.”

 

Niên Phong bên cạnh xe, ngủ suốt một đêm, tơ m.á.u trong mắt càng nhiều hơn, “Cô hy vọng mua, đây là sự tha thứ dành cho cô .”

 

Ngọc Khê chần chừ, Niên Phong đúng, hai điều tiếc nuối lớn nhất của Tôn Thiên Thiên trong đời , một là tròn bổn phận , hai là nhận sự tha thứ. “Anh chờ em chút, em hỏi Quân Mân.”

 

Niên Phong đáp: “Không cần, công ty việc, đây.”

 

Đi hai bước, dừng . Dưới ánh mắt nghi hoặc của Ngọc Khê, : “Thôi bỏ , để khi tang lễ kết thúc .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-368-dieu-nuoi-tiec.html.]

Ngọc Khê nheo mắt . Qua thái độ của Niên Phong, cô bắt đầu hoài nghi, bất quá muộn .

 

Trở nhà tang lễ, cô lặp lời của Niên Phong: “Anh thấy ?”

 

Niên Quân Mân: “Anh hiểu .”

 

Ngọc Khê nghĩ nghĩ: “Anh từng yêu thật lòng, bởi vì yêu mới hận, vô yêu thì vô hận.”

 

Niên Quân Mân im lặng: “Cứ dùng mảnh mộ địa .”

 

Ngọc Khê mở túi , bên trong ảnh chụp mộ địa, tất cả đều chuẩn thỏa đáng: “Hôm nay canh giữ một đêm, ngày mai hỏa táng đúng ?”

 

“Ừm, em trở về , nơi trông coi là .”

 

Ngọc Khê sự bài xích với nhà tang lễ, cô thể lấy hết can đảm tới đây, tất cả đều là vì Quân Mân. Lần cô cũng miễn cưỡng bản : “Được, sáng mai em sẽ qua.”

 

Niên Quân Mân: “Ừm, nếu trở về sợ hãi, thì đến nhà Đại Cô ở.”

 

“Được, em thể tự chăm sóc cho , cũng , đừng cố gắng chịu đựng.”

 

Niên Quân Mân: “Không .”

 

Thời gian từng chút ít trôi qua, Ngọc Khê cũng rời , cô về nhà mà thẳng đến nhà Đại Cô.

 

Lữ Đại Cô: “Xem cái sắc mặt , ngủ ngon !”

 

“Vâng, Đại Cô, tối nay cháu ngủ cùng cô.”

 

Lữ Đại Cô vui vẻ: “Được thôi.”

 

Hách Phong thì cao hứng, nhưng thấy sắc mặt đồ , bèn hỏi: “Người c.h.ế.t ?”

 

Ngọc Khê nhu liễu nhu trán, kể chuyện ở bệnh viện.

 

Lữ Đại Cô đau lòng: “Sợ hãi , cháu cũng , phía gì, dọa , tối nay để cô gọi hồn cho.”

 

Ngọc Khê ngáp dài: “Vâng.”

 

Ngọc Khê khá mệt mỏi, tinh thần mệt là mệt nhất. Ăn cơm xong cô chẳng còn chút tinh thần nào, Hách Phong hỏi chuyện phim ảnh cũng hỏi .

 

Giấc ngủ ngủ ngon, sáng sớm thức dậy, tinh thần sung mãn.

 

Lữ Đại Cô cao hứng lắm: “Gọi cả đêm hiệu quả , ngày mốt qua đây, liên tục gọi ba ngày.”

 

Ngọc Khê ăn hoành thánh : “Vâng.”

 

Hách Phong hỏi: “Gặp Niên Phong , cho Vương lão gia t.ử ?”

 

Ngọc Khê lắc đầu: “Vẫn , cứ lo xong tang lễ của Tôn Thiên Thiên . Lần đả kích với Quân Mân khá lớn, cứ để bà xuống mồ yên nghỉ, những chuyện còn , vài ngày cũng muộn.”

 

Hách Phong : “Các ngươi trong lòng tính toán là .”

 

Lữ Đại Cô vô cùng tức giận: “Trên thế giới nhiều nữ nhân xa, mười Lưu Mẫn cũng bằng một Uông Hàm.”

 

Lời Ngọc Khê tán đồng, đừng thấy Lưu Mẫn gì, cũng là kẻ phá hoại gia đình khác, nhưng những gì Uông Hàm , quá độc ác, quá đáng.

 

Hách Phong hỏi: “Những gì các ngươi tra sẽ với Niên Phong ?”

 

Ngọc Khê thở dài: “Hiện tại mâu thuẫn sâu sắc, sự hoài nghi của Niên Phong tổn thương Quân Mân, vì cái c.h.ế.t của Tôn Thiên Thiên, mâu thuẫn càng sâu hơn. Hiện tại trong lòng Quân Mân, nhất định là đang hoài nghi, chuyện xem Quân Mân quyết định.”

 

Hách Phong sâu kín : “Đứa nhỏ cũng mệnh khổ.”

 

Ngọc Khê gật đầu, so với Niên Quân Mân, cô quá hạnh phúc . Nghĩ đến Niên Quân Mân, cô nhanh chóng ăn sáng, cái thứ , nhất định là ăn sáng!

 

Ngọc Khê đến nhà tang lễ, chỉ Quân Mân ở đó, tả hữu cũng thấy Vương Điềm Điềm: “Cô ? Tối qua qua đây ?”

 

--------------------

 

 

Loading...