Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 380: Gặp mặt

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê thấy thời gian còn sớm, ngoài dạo một vòng. Đây là thứ hai em đến, đầu tiên kỹ, em đếm từng gian, tổng cộng mười tám gian. Nhìn khắp thủ đô, khó để mua một tòa Tứ Hợp Viện bảo tồn hảo như thế nữa.

 

Giá mua bán Tứ Hợp Viện bây giờ tăng lên gấp bội, những căn, tiền cũng mua .

 

Vương lão gia t.ử thấy Ngọc Khê , “Thế nào, thích ?”

 

Ngọc Khê gật đầu, “Thích ạ, môi trường u tĩnh, cổ kính, cảm giác như đang xuyên qua thời .”

 

Vương lão gia t.ử , “Các con kết hôn cứ tổ chức ở đây.”

 

Ngọc Khê gật đầu. Đây là tổ trạch của nhà họ Vương, những niên đại , coi trọng, kết hôn ở nhà cũ là cô dâu tổ tông công nhận.

 

Hơn nữa, em thích hôn lễ kiểu Trung Quốc, kết hôn ở đây là nhất .

 

Người gác cổng vẫn luôn canh giữ ở cửa, đợi tới , vội vàng chạy trở về, “Người tới .”

 

Vương lão gia t.ử xong, vuốt phẳng nếp nhăn quần áo, một tay nắm lấy gậy, lưng thẳng tắp, “Mời .”

 

Ngọc Khê cũng ở bên cạnh Quân Mân, Niên Quân Mân thì ở vị trí tay ông nội, lấy tư thái chủ nhân nghênh đón. Em chằm chằm cửa, ngẫm cảnh tượng sắp gặp mặt một hồi nữa, cảm thấy vô cùng phấn khích!

 

Ba Niên Phong đang đợi ở cửa, cũng ngơ ngác. Lúc bọn trở về cũng mua Tứ Hợp Viện để ở, đáng tiếc những căn đều mua hết . Ai cũng ngốc, đây là tượng trưng cho phận, ai nguyện ý chuyển nhượng, những căn kém hơn một chút thì mắt, cho nên bọn mua.

 

Gần tòa Tứ Hợp Viện đều là Tứ Hợp Viện, bọn từng đến xem qua. Tứ Hợp Viện ở đây bảo tồn nguyên vẹn, thông thường đều là loại hai sân, cộng thêm vị trí , tiền cũng mua .

 

Uông Hàm vốn nhận, quen với những ngày tháng trưởng bối, đột nhiên trưởng bối, trong lòng cô sự phản kháng. Cô cũng tìm điều tra, đáng tiếc tra , của tòa soạn báo kín miệng.

 

là trượng phu nhất định nhận, cô cũng nhịn, trong lòng tự an ủi rằng, thể phim truyền hình, thể khiến của tòa soạn báo bán tin tức, nhất định là chút năng lực. Nhận thì nhận, cô đối với bản lòng tin, , nhiều năm gặp, cũng sẽ khó khác.

 

Điều duy nhất khiến cô buồn bực là, đời , Niên Phong tìm , chẳng lẽ cô trọng sinh, cho nên đổi ?

 

Bây giờ thấy Tứ Hợp Viện, tâm tư cô sống , nhận thật đáng giá! Xem , của trượng phu hề đơn giản chút nào!

 

Niên Phong mím môi, cố gắng giữ tâm thái bình thản. Trên phim truyền hình tô vẽ, bối cảnh gia đình chân thật, chủ yếu là kể chuyện, bối cảnh xem nhẹ. Hắn chỉ thông qua khải sự tìm , xác nhận phim truyền hình, chính là đ.á.n.h tráo, cho nên mới chủ động liên lạc, một lòng gặp mặt. Xem , xem nhẹ nhiều chuyện .

 

Niên Phong thấy xin phép trở về, hít sâu một , dẫn đầu bước cửa lớn.

 

Ngọc Khê thất vọng, vẻ mặt của ba Niên Phong đặc biệt đặc sắc, nhất là Uông Hàm và Niên Canh Tâm, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác mấy Ngọc Khê.

 

Đầu óc Niên Phong xoay chuyển cực nhanh, liên kết , còn rõ nữa, lão gia t.ử sớm .

 

Vương lão gia t.ử gõ gậy xuống, chỉ vị trí còn trống, “An vị.”

 

Niên Phong đ.á.n.h giá giữa lão gia t.ử và con trai, chút xìu lòng, ghế.

 

Uông Hàm choáng váng, đầu óc trống rỗng, hồi tưởng những lời , mặt cô càng trắng bệch hơn. Nhìn Niên Quân Mân, cho nên, lão gia t.ử tìm cháu trai ? Chẳng sợ sống lâu thêm một đời, cô cũng nên phá giải tình cảnh như thế nào.

 

Niên Canh Tâm hồn, chút cà lăm, “Ba, ba, chuyện là thật?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-380-gap-mat.html.]

 

Niên Phong mặt đen sầm, “Cái gì là thật, câm miệng.”

 

Niên Canh Tâm cũng dám mở miệng nữa, mồ hôi lạnh trán chảy ròng ròng, hối hận cũng chậm.

 

Vương lão gia t.ử mừng Uông Hàm, thấy thích để ý đến Uông Hàm, còn về phần đứa cháu trai nhỏ, ông thật lòng thể nào thích nổi. Ông sang Niên Phong : “Con đ.á.n.h tráo như thế nào, con cũng hiểu rõ . Kể từ khi sự thật, nhờ bạn bè, bắt đầu điều tra từ bệnh viện, tốn nhiều tâm sức mới tra . Ta đặc biệt đến nơi con xuống nông thôn, theo dấu chân của con, đến thành phố, cuối cùng mới tra con nước ngoài. Vốn tưởng, cả một đời gặp nữa, may mà tổ tông phù hộ, chúng mới thể nhận .”

 

Niên Phong cảm thấy trong lòng nhiều cảm xúc phức tạp. Cha nuôi từng che giấu , tưởng rằng chính là đứa nhỏ vứt bỏ, ngờ thế phức tạp như . Khi lão gia t.ử tốn hết tâm lực tìm kiếm , rốt cuộc vẫn là cha con, cảm giác xa lạ ít nhiều, “Ông và Quân Mân nhận như thế nào ạ?”

 

Nụ mặt Vương lão gia t.ử biến mất, ánh mắt như d.a.o nhỏ chằm chằm Uông Hàm, lạnh lùng, trả lời, ngược : “Ta rõ ràng con là con trai , nhưng cứ giả vờ quen để gặp mặt , con ?”

 

Niên Phong, “Con .”

 

Sự lạnh lẽo mặt Vương lão gia t.ử ít nhiều, “Cưới vợ đương nhiên cưới hiền thục. Chính bởi vì cô , ít thành kiến với con, cho nên mới đích xác nhận. May mắn , con thất vọng, là dòng giống của nhà họ Vương, phẩm hạnh .”

 

Trong lòng Uông Hàm vẫn luôn dự cảm , Niên Quân Mân liên quan gì đến chuyện , tim cô thùng thùng đập, tiểu t.ử rốt cuộc cái gì.

 

Trong lòng Niên Phong phức tạp, càng điều tra, càng nhiều, càng thể bình tâm tiếp xúc với Uông Hàm, nhưng bây giờ lúc. Anh nữa hỏi, “Ông và Quân Mân nhận như thế nào ạ?”

 

Vương lão gia t.ử nhíu mày. Ý tứ của là hôm nay sẽ vạch trần đàn bà độc ác , nhưng con trai rõ ràng điều kiêng dè. Ông trầm mặt xuống, “Quân Mân lưu lạc đến thôn, Tiểu Khê Mã nhận nuôi. Ta cũng ở trong thôn, một mực nuôi lớn nó như cháu trai, ngờ, chính là cháu trai ruột, cũng là duyên phận .”

 

Trong lòng Niên Phong giống như tàu lượn siêu tốc, trong biển mênh mông, đây thật sự là duyên phận . Mắt đỏ hoe, “ đối với thằng bé .”

 

Vương lão gia t.ử liếc mắt một cái Uông Hàm, cháu trai, nghĩ đến cháu trai Niên Phong sẽ công đạo, mím môi, “Ngươi . Còn dám hoài nghi thế của Quân Mân, tổn thương tâm hồn đứa nhỏ bao. Ngươi cha đau, ông nội đau.”

 

Hốc mắt Niên Phong đỏ lên, “Là của con, là của con, con sẽ bồi thường cho thằng bé.”

 

Ánh mắt Ngọc Khê vẫn luôn ở Uông Hàm. Uông Hàm những lời , sắc mặt lập tức đổi. Người phụ nữ , yêu Niên Phong, yêu chính là tiền bạc.

 

Uông Hàm thu hồi ánh mắt từ lão gia tử, phân tích từ cuộc chuyện, lão gia t.ử bất mãn với cô hai điểm. Thứ nhất, lời lẽ ác độc của cô , thứ hai, Niên Quân Mân cái gì.

 

Từ quan sát , Niên Quân Mân bộ hành trình đều ngơ cô , cô nhịn tưởng tượng, suy nghĩ nhiều . Nếu thật sự nhớ rõ, thể ngơ cô ? Đã sớm vạch trần cô . Vừa nghĩ như thế, lòng cô dần dần thả lỏng.

 

Uông Hàm kéo con trai, thoáng cái quỳ xuống, “Cha, ông đừng so đo với con, con xin thứ với ông, nhất định sẽ cẩn thận lời và hành động.”

 

Trong mắt Vương lão gia t.ử càng ghét hơn. Ông chán ghét tâm cơ thuần, lạnh lùng chằm chằm.

 

Uông Hàm thầm mắng một tiếng, nhưng nghĩ đến Tứ Hợp Viện, nghĩ đến việc hỏi thăm rõ ràng lai lịch của lão già, cô nhịn. Có Tứ Hợp Viện lớn như , bảo bối trong nhà nhất định ít. Dựa cái gì đều là của Niên Quân Mân, Canh Tâm cũng là cháu trai.

 

Vừa nghĩ như thế, cô ấn đầu con trai, “Mau dập đầu với ông nội, thừa nhận lầm.”

 

Niên Canh Tâm chịu đả kích nhỏ. Đầu tiên là ông nội nó mắng qua, trai cũng nó mắng qua, còn mắng cả chị dâu, còn báo cảnh sát.

 

“……”

 

--------------------

 

 

Loading...