Ngọc Khê giơ hai ngón tay định hiệu, nhưng nghĩ thấy diễn tả hết nên thu tay về: "Trừ hết chi phí đầu tư, chúng lãi ròng hai triệu một trăm nghìn tệ."
Chu Linh Linh ngẩn . Cô việc bán sống bán c.h.ế.t, cứ cách một thời gian chạy tỉnh ngoài, mảng kinh doanh đồ lưu niệm kèm cũng đang bán , nhưng để kiếm hai triệu tệ chỉ trong vài tháng thì đúng là khó quá sức tưởng tượng. "Hèn gì dạo ai nấy đều đổ xô đầu tư điện ảnh."
Ngọc Khê tiếp lời: "Cũng gặp phim mới chị ạ. Lúc đầu em cứ ngỡ là lỗ vốn , ngờ thắng lớn. Với thị trường hiện nay, ngoại trừ G-City thì ở trong nước, những bộ phim thể lãi gấp đôi như thực sự chẳng mấy phim ."
Chu Linh Linh híp mắt: "Đây là hỉ sự đại cát mà! Đừng quên, các diễn viên chính đều là của công ty , tính thì đúng là lãi đơn lãi kép."
Ngọc Khê mỉm : " thế ạ."
Chu Linh Linh nháy mắt tinh nghịch: "Liệu em đề cử giải thưởng gì ?"
Ngọc Khê lắc đầu: "Em , cái đó còn tùy hội đồng bình chọn, dù cũng sang năm mới !"
Chu Linh Linh nghĩ cũng , cô phịch xuống ghế cử động nữa: "Biết ít ngày nữa tìm em đặt hàng kịch bản đấy!"
Ngọc Khê xua tay: "Đừng mơ mộng hão huyền chị ơi. Trừ khi đạt giải, nếu thì khó lắm."
Chu Linh Linh : "Vậy thì cứ ở công ty cho đến lúc nghiệp . Chị chỉ mong em ở đây suốt để chị thảnh thơi một chút. Có em ở đây, mảng chị cần lo nữa. À đúng , Lôi Âm ?"
"Cậu về nhà ngoại ."
Chu Linh Linh thở dài: "Thôi, chị cũng chẳng trông mong gì nó. Lần công tác, chị khảo sát qua vài dự án. Công ty Ngọc Linh Âm hiện chỉ đầu tư tòa soạn báo, chị xem sổ sách thấy Hà Duệ nộp về một khoản nhỏ, quỹ công ty đang dư dả. Em thấy chúng đầu tư mảng ăn uống thì ?"
Ngọc Khê khựng : "Ăn uống ạ?"
"Sao thế? Không ?"
"Cũng hẳn là , nhưng chị mảng ?"
Chu Linh Linh giải thích: "Em cũng tính chị sạch sẽ quá mức mà. Ngành ăn uống bây giờ lộn xộn lắm, vệ sinh đảm bảo. Chị đầu tư một cửa hàng tâm, đặt vấn đề vệ sinh lên hàng đầu."
Ngọc Khê: "..."
"Thế nào? Đồng ý chứ?"
"Chị em . Hà Duệ đang tạo dựng thương hiệu riêng, là đầu tư cho xây dựng nhà máy ? Vốn dĩ lợi ích đôi bên gắn liền với , chị thấy ?"
Xét về góc độ lợi nhuận, Chu Linh Linh vốn nỡ để Hà Duệ tách riêng: "Cậu xây nhà máy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-385-chang-le-la-hac-hoa-roi.html.]
"Vâng, tích lũy cũng hòm hòm , thiết kế thuê cho khác mãi. Hôm qua tìm em chuyện, chỉ là vốn còn thiếu khá nhiều nên hỏi em ý định đầu tư . Em định đợi chị về bàn bạc mới trả lời ."
Chu Linh Linh dứt khoát: "Chị đồng ý, khỏi cần bàn bạc gì nữa."
Ngọc Khê bật thành tiếng. Cô ngay là chị họ sẽ đồng ý mà. Giá trị của Hà Duệ trong hai năm qua quá rõ ràng, đầu tư mới là lỗ nặng!
Chu Linh Linh gật đầu thì Trần Trì cũng ý kiến gì, còn Lôi Âm thì khỏi , vốn là kiểu phó mặc chuyện cho trời đất, là tất cả đều thông qua.
Ngọc Khê đàm phán với Hà Duệ. Toàn bộ tiền mặt trong quỹ công ty một triệu năm trăm nghìn tệ đều đổ hết chỗ . Lần chỉ đầu tư tiền, cô còn dùng các hợp đồng cũ của Hà Duệ để góp vốn. Từ nay về , Hà Duệ thiết kế cho bên ngoài sẽ cần chia hoa hồng cho công ty nữa, bù mỗi năm công ty sẽ nhận cổ tức từ nhà máy với tỷ lệ 25%.
Thấy ánh mắt Hà Duệ lộ rõ vẻ vui mừng, Ngọc Khê đúng nước cờ. Chẳng ai lợi ích của chia năm xẻ bảy, nhất là khi lợi nhuận càng lớn thì sự cam lòng sẽ càng tăng. Hà Duệ vì nể tình xưa nghĩa cũ nên mới im lặng, nhưng nếu để hai ba năm nữa thì khó mà . Thay vì để nảy sinh hiềm khích, chi bằng chủ động tạo điều kiện cho từ sớm.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đến cuối tháng Mười. Ngọc Khê sơ suất nên cảm lạnh.
Sáng sớm ngủ dậy, cô thấy cả mệt mỏi rã rời, còn sốt cao. May mà Lôi Âm ở đó đưa cô bệnh viện. Sau một buổi sáng truyền dịch, cơn sốt mới bắt đầu lui.
Lôi Âm việc bận nên , Ngọc Khê tiêm xong định bắt xe về nhà, khỏi cửa bệnh viện thì tình cờ gặp Niên Phong.
Thấy sắc mặt Ngọc Khê nhợt nhạt, Niên Phong hỏi: "Cháu ốm ?"
"Vâng, bác đến bệnh viện việc gì ạ?"
Niên Phong đáp: "Uông Hàm vẫn đang viện, bác sĩ bảo bác qua xem tình hình thế nào."
Ngọc Khê nhướng mày: "Vết bỏng vẫn khỏi bác?"
Đã hơn nửa tháng , lẽ lành lâu chứ.
Thấy vẻ tò mò của Ngọc Khê, Niên Phong rủ: "Cùng lên xem chút ?"
Ngọc Khê cầu còn . Cô bí mật quan sát Niên Phong, trông bác chẳng vẻ gì là lo lắng cả. Khi nhắc đến Uông Hàm, bác cũng chẳng buồn che giấu sự lạnh lùng mặt cô. Xem , trong nửa tháng qua bác điều tra thêm ít chuyện .
Ngọc Khê theo ông lên lầu. Đó là một phòng bệnh đơn, kịp bước thấy thấp thoáng qua khung cửa sổ cảnh Uông Hàm đang nổi trận lôi đình, trạng thái tinh thần vẻ bất .
Ngọc Khê bất giác sang Niên Phong, nuốt nước bọt cái ực: Chẳng lẽ vị "hắc hóa", tay trừng trị bà ?