Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 387: Ý đồ bất hảo
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Alo!"
Niên Quân Mân lên tiếng: "Giọng em thế?"
"Thế mà cũng nhận , giỏi thật đấy."
"Bị ốm ?"
"Gần khỏi . Anh thế nào, học hành theo kịp ?"
Niên Quân Mân đáp: "Hồi đầu cứ như mù chữ , chẳng hiểu cái gì cả, giờ thì , thích nghi xong. Anh ở nhà, em nhớ chú ý sức khỏe. Lúc ở nhà, chẳng thấy em ốm đau bao giờ."
Ngọc Khê: "..." Cứ như em khỏe mạnh đều là công lao của bằng.
"Chứ còn gì nữa! Ngày nào cũng nhắc em mặc thêm áo, em bảo công của ? Ôi, đúng là em chẳng xong việc gì. Sau nhất định xách em theo đó."
Ngọc Khê thầm đảo mắt, lảng sang chuyện khác: "Anh ở quen ? Đông Bắc lạnh lắm đúng ?"
"Lạnh thật, lạnh hơn thủ đô nhiều. mà cũng , nhà lầu ở đây đều lò sưởi, tháng Mười cấp nhiệt , trong phòng ấm lắm. Thủ đô cũng sưởi chứ?"
"Ừm, . Chính vì sưởi, lúc nóng lúc lạnh kịp thích nghi nên mới cảm đấy. Anh cũng cẩn thận."
"Đừng lo cho . , thuê một căn hộ hai phòng ngủ, nhà mới sửa sang, đầy đủ nội thất. Ra khỏi cửa là tới chợ, qua hai con phố là đến trường đại học, cực kỳ tiện lợi. Anh còn mua thêm hai cái chăn, chậu rửa cũng sắm đôi ."
Ngọc Khê: "..." Ý tứ rõ ràng quá còn gì: Anh chuẩn sẵn sàng hết , bao giờ em mới chịu qua đây?
Cô đành dội gáo nước lạnh: "Công ty bận lắm, em ngay , ít nhất đợi một tháng nữa. Nhà máy của Hà Duệ mở..."
Lòng Niên Quân Mân lạnh toát. Biết thế chẳng sắm sửa sớm gì, giờ ngày nào về nhà cũng thấy chạnh lòng. Đang quen cảnh thế giới hai , nửa tháng nay vắng cô, trong lòng cứ trống trải thế nào .
Ngọc Khê mãi tiếng động: "Đang đau lòng đấy ?"
Niên Quân Mân nghiến răng: "Em còn cơ đấy."
Ngọc Khê bảo: "Em sẽ cố xử lý nhanh, xem đổi việc với chị họ ."
Giọng Niên Quân Mân đầy vẻ oán trách: "Em nhanh lên đấy."
Ngọc Khê xoa xoa tai: "Biết ."
Hai quyến luyến mãi mới cúp máy. Niên Quân Mân chuẩn học, còn Ngọc Khê thì lẩm nhẩm tính toán. Vùng Đông Bắc cửa hàng phụ kiện nào cả, cô sẽ bàn với chị họ qua đó tìm mặt bằng, như việc mà lỡ việc riêng.
Mọi khoản tiền sổ sách của công ty Ngọc Linh Âm đều đầu tư hết, cũng việc gì quá gấp. Còn bên công ty điện ảnh, đợi vài ngày nữa cô sẽ "xách cổ" Hoàng Lượng về.
Ngọc Khê đợi nửa tiếng vẫn thấy Lôi Tiếu về, bèn khoác áo đại xuống kho. Vừa thấy hai cô nàng đang mân mê mấy bộ đồ, mặt đầy vẻ nỡ rời tay.
Ngọc Khê: "... Khụ khụ."
Lôi Tiếu vội đầu: "Chị!"
Ngọc Khê "ừ" một tiếng: "Chọn xong ?"
Mắt Triệu Tư Âm sáng rực lên: "Quần áo ở đây quá mất!"
"Đồ chị giữ đều là hàng tuyển, tất nhiên là ."
Triệu Tư Âm rơi hội chứng "khó lựa chọn". Đồ nào cũng , nhất là mấy bộ của nhân vật chính trong phim. Lúc cô thống kê lượng cần mượn, nhưng thấy kho đồ đồ sộ thế , cô chẳng lấy bộ nào bỏ bộ nào.
Ngọc Khê qua là hiểu ngay: "Khó lắm chị mới hào phóng một , hai đứa lo chọn nhanh, đợi chị đổi ý đấy ?"
Triệu Tư Âm cuống quýt kéo Lôi Tiếu bắt tay việc. Cô chọn một loạt phục trang kiếm hiệp nữ kiểu dáng đồng bộ để múa cho , chọn thêm mấy bộ Hán phục để thể hiện văn hóa Trung Hoa. Ngoài còn lấy thêm mấy bộ váy lụa tơ tằm cho chơi nhạc cụ cổ điển và một ít đồ nam.
Đến cả hai bộ sườn xám Ngọc Khê đặc biệt giữ cũng chọn mất: "..." Bây giờ cô hối hận còn kịp ?
Chọn xong xuôi, Triệu Tư Âm thấy sắc mặt Ngọc Khê vẻ "sai sai", vội vàng cam đoan: "Tụi em nhất định sẽ trả nguyên vẹn, tuyệt đối hỏng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-387-y-do-bat-hao.html.]
Ngọc Khê dặn dò: "Nhớ kỹ đấy, cấm hỏng. Mắt của em cũng sắc đấy, mấy bộ vải đều là loại đắt tiền, cộng thêm thêu thùa thủ công, tuy bảo vật nhưng cũng là hàng hiếm ."
Triệu Tư Âm ngại ngùng: "Em sẽ trông coi cẩn thận ạ."
Ngọc Khê gật đầu: "Lúc nào cần dùng thì qua lấy, đồ cứ để đây cho chuyên môn bảo quản để tránh nhăn, hai đứa cách giữ ."
Triệu Tư Âm khó xử: " đang đợi xem trang phục..."
Ngọc Khê lục từ giá một tệp ảnh. Mỗi bộ đồ đều ảnh lưu hồ sơ, cô tìm từng tấm đưa qua: "Cầm cái về , nhớ trả cho chị."
Triệu Tư Âm nhận lấy xấp ảnh, toe toét: "Cảm ơn chị Lữ ạ!"
Tiễn xong, Ngọc Khê bật . là trẻ trung thật , cô sống hai kiếp mà bao giờ hoạt bát như họ.
Tại Đại học Thủ đô, ban Đối ngoại, Triệu Tư Âm đưa ảnh cho trưởng ban: "Trang phục là chị của Lôi Tiếu cho mượn miễn phí đấy. Toàn là đồ cho thuê ngoài , mỗi chi tiết thêu đều là tay, vải vóc cũng quý. Nếu Lôi Tiếu, bộ kinh phí của chúng cũng chẳng đủ tiền thuê chỗ ."
Trưởng ban ngẩn . Ban đầu nhận Lôi Tiếu chỉ là "đính kèm" cho đủ suất, ngờ cô nàng là cao thủ ẩn . Nhìn đống ảnh quần áo kìa, nếu thuê chắc cũng chỉ thuê hàng rẻ tiền, qua là ngay, lúc đó mất mặt c.h.ế.t .
Có đống đồ biểu diễn thì đẳng cấp khác hẳn luôn. Năm nay , năm tranh cử Chủ tịch Hội sinh viên cơ hội sẽ cao hơn nhiều. Anh đến mức thấy mặt trời : "Tốt, lắm! Nhiệm vụ đầu tiên thành xuất sắc, vất vả cho hai em . Mệt đúng , đừng nữa, , !"
Lôi Tiếu vị trưởng ban mập mạp, rùng một cái: "Anh... đừng như thế ?"
Triệu Tư Âm phì , kéo Lôi Tiếu với trưởng ban: "Đồ cần chuyên môn trông coi, đến lúc tổng duyệt tụi em mới qua lấy. Giờ tụi em về đây."
"Được, về nghỉ ngơi nhé!" Hai vị "Thần Tài" tới, công việc trôi chảy hẳn, mới mấy ngày thành vượt mức .
Ra khỏi phòng, Lôi Tiếu ghé tai hỏi: "Sao thế?"
Triệu Tư Âm đảo mắt: "Bảo ngơ ngác còn thừa nhận thật ? Hội sinh viên là cái nơi gì? Là một xã hội thu nhỏ đấy. Cậu lộ cái 'tầm' của thì ai thèm nể mặt? Với vốn liếng mà trưng thì để bắt nạt ? Cậu thấy thái độ của trưởng ban đổi ngay lập tức ?"
Lôi Tiếu gật đầu: "Hình như đúng thật."
Triệu Tư Âm khoác vai bạn: "Thế nên cứ theo chị đây, chị dạy cho cách đời, bảo đảm chịu thiệt."
Lôi Tiếu: "..."
Thứ Sáu, Ngọc Khê tài nào ngờ tới việc Uông Hàm hẹn gặp . Lôi Âm cầm thiệp mời: "Cáo chúc Tết gà, chắc chắn là ý đồ bất hảo . Sao bà nghĩ đến chuyện mời nhỉ?"
Ngọc Khê chỉ thiệp: "Tiệc từ thiện, cho kỹ ."
"Tớ thấy , nhưng bà mời ? Cấp độ của buổi tiệc công ty nhỏ nào cũng ."
Ngọc Khê nhếch môi: "Buổi tiệc do đàn bà tổ chức , thú vị đấy."
Mắt Lôi Âm sáng rực: "Tớ ."
Ngọc Khê: "Chủ nhật chụp ảnh tạp chí ."
Lôi Âm xìu xuống: "Bỏ lỡ kịch . Tớ nhất định bắt lấy Hoàng Lượng, rõ ràng tớ đang kỳ nghỉ mà dám nhét thêm việc cho tớ."
Ngọc Khê: "... Cậu thế Hoàng Lượng thấy là tăng xông đấy, chụp tạp chí còn chẳng kìa!"
Lôi Âm hì hì : "Tớ chơi thôi mà."
Ngọc Khê cầm thiệp mời, khoác áo . Lôi Âm hỏi: "Cậu đấy?"