Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 389: Màn "xé mặt" văn minh

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Khê run rẩy cầm thanh thẻ tre bằng ngọc lên: "Đây chính là bảo vật trong truyền thuyết ?"

Trịnh Mậu Nhiên đáp: "Ừ, món đồ nhỏ thế , cũng ..." Có thật như lời đồn . Vế ông hết, chỉ vuốt ve thẻ ngọc đặt chỗ cũ, chỉ tay về phía Ngọc Khê: "Một nửa cháu cứ cầm lấy."

"Cháu , nếu hôm nay cháu đến thì ?"

Trịnh Mậu Nhiên thản nhiên: "Thì tìm cháu. Chuyện đó khó nghĩ lắm ?"

Ngọc Khê hiểu thấu ẩn ý của ông, thầm nghĩ chắc chắn do chột nên mới giảm chỉ thông minh, tự chuốc lấy nhục. Cô đặt thẻ ngọc hộp: "Vậy cháu mang về đây."

Trịnh Mậu Nhiên nhếch môi, vẫn là con bé thú vị: "Ta tiện đường về công ty, để đưa ."

"Cháu lái xe đến, cảm ơn ông."

Nói , cô cầm lấy thẻ ngọc chuồn lẹ. Cô sợ ở thêm chút nữa sẽ "khó tiêu" mất. Cô cũng chẳng ngốc, Trịnh Mậu Nhiên đôi khi lấy cô trò tiêu khiển, đừng tưởng cô .

Ra khỏi biệt thự, Ngọc Khê mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi trong xe, cô một tay ôm ngực, tim đập thình thịch. Sợ c.h.ế.t khiếp, cũng may tâm lý cô vững nên lộ sơ hở, nếu với sự tinh tường của Trịnh Mậu Nhiên, chắc chắn ông nhận điều gì đó. Càng nghĩ càng thấy nghẹn lòng.

Vừa về đến công ty, Lôi Âm ba chân bốn cẳng chạy mất, cứ như sợ Ngọc Khê tiếp bằng. Ngọc Khê chỉ cạn lời.

Điện thoại vang lên, Ngọc Khê nhấc máy giọng Uông Hàm: "Tiểu Khê , dì Uông đây, đừng quên thời gian nhé."

Ngọc Khê quấn dây điện thoại quanh đầu ngón tay: "Chắc chắn quên ạ."

Uông Hàm nhếch mép, đắc thắng vì nghĩ mưu kế thành công. Một con bé nông thôn, bà điều tra rõ , nó quan hệ huyết thống với Trịnh Mậu Nhiên nên chẳng kiêng dè. Gà rừng thì mãi là gà rừng, khoác thêm bộ lông lộng lẫy cũng chẳng thành công . "Đến lúc đó, dì nhất định sẽ đích tới đón."

Ngọc Khê híp mắt: "Vâng ạ."

Cúp máy, Ngọc Khê đảo mắt khinh bỉ. Uông Hàm định đến đây khoe mẽ trí thông minh đấy ? Thú thật, cô chẳng thèm chấp cái đẳng cấp của bà , chỉ mấy thủ đoạn dơ bẩn. Chuyện cũng cảm ơn Trịnh Mậu Nhiên dạy bảo , giúp cô mở mang tầm mắt thế nào là đại cục.

Buổi tối, Lôi Tiếu trở về, Ngọc Khê vẫn tan : "Tuần về đây ở ?"

Lôi Tiếu gật đầu: "Vâng ạ."

Ngọc Khê sực nhớ đến chiếc áo khoác Lôi Âm mua: "Vừa , cầm lấy chiếc áo , trời sắp trở lạnh đấy."

"Chị, chị mua quần áo cho em ? Em đồ mặc mà."

Ngọc Khê : "Không chị, là Lôi Âm mua, mấy chị em ai cũng phần."

Lôi Tiếu rùng : "Có đắt lắm chị?"

Ngọc Khê bật : "Sao mà sợ thế? Có chuyện gì ?"

Lôi Tiếu chống cằm: "Cái đồng hồ xôn xao cả ký túc xá . Ai cũng em đeo đồng hồ hai vạn tệ nên em chẳng dám đeo nữa, còn đến mượn tiền em nữa chứ!"

"Chị thấy em vẫn đeo đấy thôi."

Lôi Tiếu giơ tay lên, vẻ bất lực: "Tư Âm bảo, đều , em đeo thì họ vẫn nghĩ em giàu thôi."

"Bạn em nhận vấn đề thấu đáo đấy."

Lôi Tiếu mở lòng, kể hết chuyện ở bộ phận. Vốn dĩ hai là lính mới, nhưng vài thành nhiệm vụ, chẳng ai dám bắt nạt sai vặt họ nữa. Ngọc Khê xong thầm nghĩ, cha của Triệu Tư Âm thể dạy con thấu hiểu sự đời như , chắc chắn hạng tầm thường.

Tối đến, Ngọc Khê lười nấu cơm, cũng bắt Lôi Âm vì chắc chắn cô nàng đang ở nhà ông ngoại. Đợi xong việc, cô bảo: "Lôi Âm quán đồ nướng ngon lắm, tối nay ăn đồ nướng nhé?"

Lôi Tiếu chớp mắt: "Có ở đường Đông Hoàn chị?"

"Em ăn ?"

"Vâng, Tư Âm mời ạ."

Ngọc Khê : "Vừa , chị bao giờ, gì ngon em cứ giới thiệu nhé."

"Dạ ."

Hai chị em khỏi cửa thì thấy Lôi Lạc đeo cặp sách . Lôi Tiếu mừng rỡ: "Đi học về ?"

Lôi Lạc quan sát Lôi Tiếu, thấy chị hoạt bát hơn hẳn, vẻ bắt nạt: "Vâng."

Ngọc Khê liếc : "Cùng ăn !"

Lôi Lạc nghi nhầm, bà chị "hờ" đang bước ngoài, chị ruột đầy vẻ chắc chắn: "Em nhầm chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-389-man-xe-mat-van-minh.html.]

Lôi Tiếu kéo tay em trai: "Không nhầm , mau thôi, ăn đồ nướng đấy."

Lôi Lạc đang tuổi ăn tuổi lớn, ở trường vì tiết kiệm nên chẳng mấy khi ăn thịt, đang lúc thèm thịt nên cũng khách sáo nữa, rảo bước theo. Ngọc Khê hai chị em trò chuyện mà mỉm . Lôi Lạc thể hiện , đặc biệt là thành tích học tập, kỳ thi giữa kỳ lọt tốp 100 của khối.

Ba ăn, Lôi Lạc là chủ lực. Ngọc Khê và Lôi Tiếu ăn bao nhiêu vì đồ nướng ngấy, phần còn đều chui bụng Lôi Lạc.

Ngọc Khê quan sát kỹ khay nướng: "Có thể đặt một cái, để ăn ở nhà."

Lôi Tiếu ngớ : "Khói ám hết trần nhà mất chị ơi."

Ngọc Khê ngẫm nghĩ: "Cũng đúng, tiếc là nhà sân, ăn ở ngoài trời mới thú."

Nói xong, Ngọc Khê chợt nghĩ đến biệt thự, loại vườn nhỏ là nhất. nghĩ đến giá nhà, cô im lặng. Vẫn nỗ lực thôi.

Ngày nghỉ trôi qua nhanh hơn bình thường, chẳng mấy chốc đến thứ Hai. Ngọc Khê cũng tự sắm cho vài bộ cánh trò, cần Trịnh Mậu Nhiên chuẩn giúp nữa.

Ngọc Khê lên xe, cảm nhận ánh mắt của Trịnh Mậu Nhiên, vẻ ông khá hài lòng. Trong lòng cô thầm đắc ý, đối với gu thẩm mỹ của , cô vẫn chút tự tin.

Buổi từ thiện đầu tổ chức, nhưng đối với tập đoàn Phương Đông thì là đầu tiên. Kiểm tra an ninh khá nghiêm ngặt. Ngọc Khê xuống xe, quanh là xe sang, chẳng thấy bóng dáng một chiếc Santana nào. Cấp bậc của Santana thậm chí còn xếp hàng xe sang, cô một nữa nhận nghèo đến mức nào.

Ngọc Khê theo Trịnh Mậu Nhiên đến cổng lớn, liếc mắt thấy Uông Hàm. Để tính kế cô, Uông Hàm cũng thật liều mạng, mặc váy lễ phục trong gió lạnh rét căm căm, mặt mày xanh lét vì lạnh. Ngọc Khê nhếch môi đầy ẩn ý, lát nữa sẽ trò đây.

Uông Hàm thấy Ngọc Khê thì sững , sang Trịnh lão gia t.ử thì nhận kế hoạch hôm nay xôi hỏng bỏng , tức nổ phổi, công sức chịu lạnh nãy giờ coi như đổ sông đổ biển. Bà vẫn hiểu nổi, một đứa cháu ngoại cùng huyết thống, lão già họ Trịnh cứ nào cũng dắt nó theo, yêu ai yêu cả đường lối về ? Đây chẳng tin lành gì cho bà .

Uông Hàm điều chỉnh tâm trạng, tươi tiến lên: "Trịnh lão, ngài đến , mời trong ạ."

Trịnh Mậu Nhiên đầu Ngọc Khê, vẫn im nhúc nhích. Con bé vẫn trút giận mà!

Ngọc Khê tiến lên một bước, mỉm , lấy thiệp mời từ trong túi xách , tận tay đưa cho Uông Hàm: "Lần gửi thiệp mời thì nhất định gửi thiệp thật nhé. Cũng may ý , nếu hôm nay mất mặt lớn . Giờ vật về chủ cũ, cầm chắc lấy cái thiệp mời ."

Mặt Uông Hàm cứng đờ. Ở đây qua kẻ hạng m.á.u mặt, mặt mũi bà coi như mất sạch: "Không ..."

Ngọc Khê cho bà cơ hội diễn kịch, dìu lấy Trịnh Mậu Nhiên: "Chẳng lẽ bà định , ông ngoại nhận thiệp mời giả?"

Uông Hàm vẻ mặt chút biểu cảm của Trịnh Mậu Nhiên, bóp chặt tấm thiệp: "Chắc là lúc in ấn xảy sai sót, nhất định sẽ tra rõ. Tiểu Khê, dì luôn xem con như con gái , con quên , đầu gặp con dì quý con thế nào . Yên tâm, dì nhất định sẽ cho con một câu trả lời thỏa đáng."

Ngọc Khê tránh khỏi bàn tay của Uông Hàm. Niên Phong nhẫn nhịn bà là để điều tra chân tướng, còn cô thì cần, cô sẽ để chịu ấm ức: "Tiếc là thích bà. Một dịp quan trọng thế mà cũng thể sai sót, rốt cuộc là cố ý vô tình, bà và đều tự hiểu rõ."

Trịnh Mậu Nhiên nhếch môi, lên tiếng đúng lúc: "Cháu định ở cổng mãi ? Chắn đường kìa."

Ngọc Khê híp mắt , còn vẫy vẫy tay với Uông Hàm.

Uông Hàm tức đến hộc máu. Bà quen thói tính kế, quen thói giả tạo, nhưng khi đối mặt trực diện thế , bà luôn ở thế hạ phong. Nhìn ánh mắt của đang đổ dồn , bà hận thể c.ắ.n c.h.ế.t Lữ Ngọc Khê.

Ngọc Khê cảm thấy sảng khoái tinh thần, tự tay "xé mặt" đúng là thích thật. Tiếc là địa điểm phù hợp, so với kiểu "xé" văn minh , cô thích kiểu bạo lực hơn một chút.

Trịnh Mậu Nhiên đột nhiên dừng bước, đầu : "Vừa cháu gọi là gì?"

Ngọc Khê gượng: "Chắc ngài nhầm ạ."

Trịnh Mậu Nhiên: "Tai điếc."

Ngọc Khê ngẩn Trịnh Mậu Nhiên tiếp, chút hoang mang, vị lẽ coi là thật chứ!

Trợ lý Nhiễm ở bên cạnh sếp nhiều năm, sếp che giấu sâu đến thì chút tâm tư vi diệu vẫn , liền khẽ bên tai Ngọc Khê: "Sếp đang vui đấy."

Lòng Ngọc Khê đầy phức tạp, liệu Trịnh Mậu Nhiên khá quý ? Cô lén hỏi: "Ngọc Thanh và Ngọc Chi gọi là ông ngoại ?"

Trợ lý Nhiễm: "Ngọc Chi gọi, Ngọc Thanh thì ."

Ngọc Khê giật giật khóe miệng, thứ hai ?

Trịnh Mậu Nhiên vài bước thì ngoảnh , cau mày: "Các lầm bầm cái gì đấy, còn mau theo lên."

Ngọc Khê vội vàng đuổi theo. Buổi từ thiện ít tham dự, nhưng Trịnh Mậu Nhiên hiếm khi lộ diện nên cũng mấy ai mặt, bên cạnh ông cũng khá yên tĩnh.

Lúc Niên Phong đến, thấy Ngọc Khê thì sững , rảo bước tới: "Sao con ở đây?"

 

 

 

 

Loading...