Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 392: Tự đào hố chôn mình
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê : "Tiện thể thăm luôn. Anh kể khổ ghê lắm, em xem rốt cuộc 'khổ' đến mức nào."
"Chị hiểu , chiêu 'khổ nhục kế' chứ gì!"
"Em Đông Bắc nhé, chị?"
Chu Linh Linh đáp: "Được chứ, Trần Trì cũng đang mong chị công tác đây. Vừa hai chúng đổi chỗ cho . Mà bao giờ em ?"
"Em định ngày mai luôn, cho một bất ngờ."
"Được, đến Đông Bắc nhớ gọi điện về."
"Dạ."
Xong việc với chị họ, Ngọc Khê "tóm" Hoàng Lượng. Hoàng Lượng chạy nhảy quen , văn phòng tí nào, nhưng vì cổ phần thấp nên đành ngậm ngùi đồng ý: "Cô về sớm đấy."
Ngọc Khê híp mắt: "Yên tâm, sẽ về sớm mà."
Hoàng Lượng bĩu môi trong lòng, chẳng tin nổi. Chán thật, thế là ở bên cạnh Kim Linh thường xuyên .
Ngọc Khê về nhà thu dọn hành lý. Vùng Đông Bắc tuyết từ lâu nên cô mang áo khoác mỏng mà mang áo phao dày sụ, chỉ quấn như cái kén.
Vé tàu do Lôi Âm lo liệu. Lên tàu , tim Ngọc Khê mới bình . Từ thủ đô đến Đông Bắc mất một ngày một đêm. Con tàu cũ chạy xuyên màn đêm, khi trời sáng, tuyết nhuộm trắng xóa mặt đất. Nghe tiếng còi tàu hú vang, cảnh vật qua cửa sổ, lòng cô thấy bình yên lạ thường.
Đến thành phố Y thuộc Đông Bắc là bốn giờ chiều. Tuyết vẫn đang rơi lất phất. Đây là đầu tiên cô đến một thành phố Đông Bắc, từ xa thấy những ống khói cao vút – đặc trưng của thành phố công nghiệp nặng.
Ngọc Khê rụt cổ vì lạnh, vội kéo cao khăn len. Ra khỏi ga tàu thì mới thấy "hố". Vì tuyết lớn nên taxi hiếm, cô muộn nên xe giành hết. Đứng ở lối , cũng thấy mời chào nhà trọ. Cô bắt đầu hối hận, thế báo cho Niên Quân Mân .
Trời lạnh thấu xương, cô đành bấm bụng bộ trạm xe buýt. May mà xe buýt vẫn chạy. Lên xe mới thấy yên tâm hơn, chỉ điều xe buýt ở đây còn lạnh hơn ở thủ đô, buốt hết cả tay.
Lúc cô mới thực sự cảm nhận cái lạnh của vùng Đông Bắc. Chuyển hai chặng xe buýt cô mới đến nơi. Đã hơn năm giờ, trời tối sầm. Khu là chung cư mới xây, đèn đường sáng. Cô dò dẫm từng tòa nhà, cuối cùng cũng tìm căn 5.
Thế cô tự đào hố chôn nữa. Ngọc Khê chằm chằm cánh cửa đơn nguyên đang đóng chặt. Cửa cần chìa khóa mới mở . Cô cửa như hoa, lùi vài bước đếm tầng lầu để tìm phòng Niên Quân Mân ở. Đèn sáng, hôm nay là thứ Năm, chắc chắn vẫn đang lên lớp !
Ngọc Khê hối hận tràn trề, ước gì thời gian ngược , cô nhất định sẽ gọi điện báo chứ để chịu khổ thế . Trời lạnh căm căm còn tuyết, chân cô sắp đóng băng luôn .
Hôm nay vẻ may mắn, đợi nửa tiếng đồng hồ mà chẳng thấy ai xuống lầu. Thật là... "..."
Cô đồng hồ, sắp , Niên Quân Mân sáu giờ tan học, bây giờ là sáu giờ hai mươi. Đợi thêm mười phút nữa chắc sẽ về. Cô thầm cầu nguyện đừng ăn ngoài. Vừa mắng ngốc đợi, cô dám đến trường vì sợ sai đường lỡ mất .
Đợi thêm một lúc, Ngọc Khê ánh đèn đường cạnh cửa, cuối cùng cũng thấy tiếng động. Cô vội nép gốc cây để định hú vía.
Ngọc Khê thấy vui. Niên Quân Mân về một . Có bảy tám cùng, vài cô từng thấy ở công ty của , nhưng bốn còn thì lạ hoắc. Trực giác phụ nữ cực kỳ nhạy bén, nhất là khi cô thấy một cô gái trong nhóm cứ lẳng lặng sáp gần Niên Quân Mân. May mà đang mấy ở công ty vây quanh nên cô thực hiện ý đồ.
Ngọc Khê thấy nghèn nghẹn trong lòng. Khi Niên Quân Mân mở cửa, cô bước từ gốc cây: "Đồng chí Niên, lâu gặp."
Niên Quân Mân ngoắt , nắm chặt chìa khóa, sải bước lao tới. Anh toe toét, điệu bộ ngốc nghếch tả nổi, ôm chầm lấy vợ: "Vợ ơi, cuối cùng em cũng đến !"
Cơn ấm ức trong lòng Ngọc Khê tan biến ngay lập tức: "Em sắp đóng băng thành ngốc luôn đây. Em đợi ở ngoài cửa gần một tiếng đồng hồ. Vì cho bất ngờ mà em cực khổ thế đấy!" – Cô tuyệt nhiên nhắc đến chuyện tự khổ .
Niên Quân Mân chẳng thèm giữ kẽ, áp mặt mặt Ngọc Khê, đúng là lạnh buốt thật. Anh dắt tay cô: "Đi, về nhà thôi."
"Còn hành lý của em nữa."
Niên Quân Mân gọi: "Tiểu Lưu, giúp xách đồ với!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-392-tu-dao-ho-chon-minh.html.]
Anh nhanh chóng mở cửa, dắt Ngọc Khê chạy lên lầu. Vào trong phòng, cảm nhận ấm, Ngọc Khê như sống . Cô vội vã giày, chân cô tê dại : "Đau c.h.ế.t mất thôi."
Niên Quân Mân vội quỳ xuống kiểm tra, chân cô tím tái cả : "Để xoa bóp cho m.á.u lưu thông, may mà nghiêm trọng lắm."
Ngọc Khê vẫn quấn áo phao, đội mũ, khăn cũng tháo. Nhìn Niên Quân Mân xoa chân cho , cô nhăn nhó: "Em đôi giày dày nhất , ngờ ở đây lạnh đến thế."
Niên Quân Mân cạn lời đôi giày ở cửa: "Đây là Đông Bắc, giày của em đủ dày ."
Ngọc Khê bắt đầu tính sổ: "Anh là cửa chung cư chìa khóa."
Niên Quân Mân oan ức: "Anh ngờ là em tự chạy đến . Em bảo ở nơi nào an ninh , nên mới đặc biệt tìm chỗ đấy chứ!"
Ngọc Khê đang lạnh đến khó chịu, đầu tiên nổi chút tính tiểu thư: "Tóm là của tất."
Niên Quân Mân càng ngốc hơn, vợ đang nũng với kìa. Anh dịu dàng đáp: "Được , đều là của , sai , tha cho nhé?"
Ngọc Khê thấy tiếng bước chân, những còn chắc sắp lên đến nơi . Cô rụt chân : "Để thấy thì ."
Niên Quân Mân đầu chạm chân vợ, đang sướng rơn: "Không , đang trị liệu bình thường mà, bọn Tiểu Lưu đều hiểu."
Ngọc Khê: "..." Cô chỉ thấy đang công khai chiếm tiện nghi của thì .
Nhóm Tiểu Lưu bước và sững sờ. Da mặt Ngọc Khê tuy dày lên chút nhưng lúc cũng thấy ngượng.
Niên Quân Mân thì vẻ nghiêm túc: "Chị dâu đầu đến Đông Bắc nên chân lạnh cóng . Tiểu Lưu, giúp đun ít nước nóng."
Tiểu Lưu nháy mắt với ông chủ: "Rõ ạ! À chị dâu ơi, chỉ hai vali thôi ?"
Ngọc Khê kín đáo véo Niên Quân Mân một cái: " , chỉ hai cái thôi, cảm ơn ."
Tiểu Lưu: "Không gì ạ."
Niên Quân Mân thấy chằm chằm, vợ thẹn nên dù nỡ cũng đành buông tay , nghiêm túc bảo: "Mọi tự tìm chỗ ."
Ánh mắt Ngọc Khê liếc qua hai cô gái. Người mặc áo phao đỏ chính là cô nàng lúc nãy định áp sát Niên Quân Mân, còn thì sắc mặt bình thường. Cô đặc biệt chú ý đến cô nàng áo đỏ, tầm tuổi cô, sống mũi cao, trông vẻ khá kiêu ngạo. Lúc mặt cô dài , lộ rõ vẻ vui.
Ngọc Khê cạn lời. Cứ như đ.á.n.h ghen nhỉ, vui là mới đúng chứ!
Phùng Phiêu Phiêu giật mạnh áo trai . Phùng Chính Nam chau mày, cứ ngỡ Niên Quân Mân vị hôn thê chỉ là cái cớ, ngờ là thật. Nhìn cách Niên Quân Mân từ lúc thấy là mắt rời vợ, chẳng thèm để ý đến ánh của ai khác, đủ thấy vị hôn thê quan trọng đến mức nào.
Phùng Chính Nam mỉm : "Bạn học Niên, đây chính là vị hôn thê của ?"
Niên Quân Mân đỡ lấy khăn len của vợ: " , đây là Lữ Ngọc Khê, vợ ."
Ngọc Khê tháo mũ, ngẩng đầu tươi: "Chào ."
Bầu khí bỗng chốc trở nên im lặng, Niên Quân Mân bắt đầu cảm thấy vui.