Niên Quân Mân tiến lên một bước, chắn lấy khuôn mặt của vợ . Vợ vốn xinh , trang điểm càng rạng rỡ hơn. Vì nóng nên đôi má cô ửng hồng, ánh đèn càng thêm lung linh, đoạt mục.
Ngọc Khê thấy Niên Quân Mân ghen thì càng tươi hơn, đặc biệt là khi thấy cô gái mặc áo khoác lông vũ đỏ mặt xanh mét , tâm trạng cô càng thêm vui vẻ.
Phùng Chính Nam cũng sực tỉnh, nghĩ đến nhan sắc của em gái , chẳng thể thốt lời trái lương tâm nào. Em gái đúng là thể so sánh , vị hôn thê của Niên Quân Mân áp đảo cô .
Tiểu Lưu gọi vọng : "Nước nóng đây."
Niên Quân Mân vội vàng bước qua, nhanh chóng rót một ly nước nóng đưa cho Ngọc Khê: "Hơi nóng đấy, đợi một lát hãy uống."
Ngọc Khê cởi áo khoác ngoài : "Treo lên giúp em, nóng quá."
"Được."
Treo áo xong, Niên Quân Mân ngay trở bên cạnh, một bước cũng chẳng rời xa vợ.
Tiểu Lưu thầm buồn trong lòng, ngờ Niên Quân Mân cũng ngày hôm nay: "Chị dâu đến chắc ăn gì nhỉ, chắc là đói !"
Niên Quân Mân gãi đầu: "Tụi ăn ở bên ngoài . Hôm nay tuyết rơi nên tan học sớm, trong nhà chẳng gì cả, để mua."
Ngọc Khê trời tối dần ngoài cửa sổ: "Thôi bỏ , trong vali của em mì ăn liền, còn thịt xông khói Lôi Âm mang từ nước ngoài về nữa, ăn tạm một chút là ."
Niên Quân Mân : "Sáng mai sẽ mua thức ăn, giờ nấu mì ."
Ngọc Khê dậy: "Để em cho!"
Niên Quân Mân ấn cô xuống: "Để , em mệt ."
Ngọc Khê chớp chớp mắt, thực cô chẳng mệt chút nào, giường tàu suốt cả quãng đường, ngủ đời . lẽ để chọc tức kẻ ý đồ , cô cũng vui vẻ giả vờ mệt mỏi.
Phùng Phiêu Phiêu siết chặt hai tay, ghen tị đến phát điên. Một cao ngạo như cô , khó khăn lắm mới trúng một đàn ông, cảm thấy cuối cùng cũng xứng đôi với , kết quả thực sự vị hôn thê, còn xinh hơn cô bao nhiêu phần.
Phùng Phiêu Phiêu mím môi hỏi: "Tụi học ở Đại học Công nghệ, còn cô học ở ? Chuyên ngành gì thế?"
Niên Quân Mân ở trong bếp gọi vọng : "Vợ ơi, mang mì đây giúp với!"
Ngọc Khê mỉm : "Đợi chút nhé, hai cứ uống nước ."
Nói đoạn, Ngọc Khê kéo vali . Trong chiếc vali đen là đồ ăn, cũng chẳng gì giấu giếm, cô thụp xuống mở , bên trong đầy ắp thức ăn.
Niên Quân Mân đợi tự bước , thấy thì ngẩn : "Em mang nhiều thế?"
"Cũng bao nhiêu mà. Lý Tiêu từ thành phố C về mang cho khá nhiều cốt lẩu, loại chính gốc nhất đấy, em lấy một ít. Còn đây là hải sản Vệ Dao mua, bên là bánh kẹo thành phố G của Ngọc Chi gửi. Em sang Đông Bắc, để mấy thứ ở nhà cũng chẳng ai ăn nên mang hết theo luôn. À đúng , mấy loại hoa quả là em mới mua đấy."
Niên Quân Mân thèm cốt lẩu đến chảy nước miếng: "Để mai ăn, giờ nấu mì ."
"Vâng."
Ngọc Khê cũng đóng vali , trở về chỗ cũ, mỉm hỏi: "Lúc nãy cô gì cơ?"
Phùng Phiêu Phiêu rời mắt khỏi đống đồ ăn hoa cả mắt , bên trong những thứ cô từng thấy bao giờ, lòng khỏi khó chịu. Cô tự nhận kiến thức rộng rãi, nhưng những thứ chỉ tên chứ từng nếm qua. Giọng điệu cô trở nên kém : " hỏi cô học trường nào, chuyên ngành gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-393-loi-keo-nhan-tai.html.]
Ngọc Khê nhếch môi: "Khi hỏi khác, chẳng nên tự giới thiệu ? Đó là phép lịch sự tối thiểu. Cô là ai?"
Phùng Chính Nam vội vàng : " là Phùng Chính Nam, đây là em gái Phùng Phiêu Phiêu, chúng là em sinh đôi, đang học ngành Máy tính tại Đại học Công nghệ. Niên quân đến dự thính lớp máy tính nên chúng mới quen ."
Ngọc Khê Phùng Chính Nam, chắc chắn năng lực, nếu Niên Quân Mân chẳng mời về nhà. Cô mỉm : "Chào , là Lữ Ngọc Khê, học chuyên ngành Biên kịch tại Học viện Điện ảnh Thủ đô."
Cô gái còn đột nhiên thốt lên: " bảo cái tên quen thế, Lữ Ngọc Khê, cô chính là Lữ Ngọc Khê ! Trời ơi, gặp thật , còn cả Lý Tiêu, nam chính trong phim nữa!"
"Bạn xem phim ?"
Cô gái nọ: " tên Vương Ninh, xem , phim lắm, ý nghĩa."
Ngọc Khê : "Cảm ơn bạn."
Sắc mặt Phùng Phiêu Phiêu càng thêm khó coi. Vốn định bảo một biên kịch thì gì ghê gớm, ngờ đối phương phim điện ảnh rạp, còn là bộ phim cô từng xem, mặt cô càng lúc càng xám xịt.
Vương Ninh hóa thành "fan cuồng": " thể xin chữ ký của Lý Tiêu ? Cô quen ?"
Niên Quân Mân bưng mì , : "Tất nhiên là , Lý Tiêu chính là diễn viên trướng Ngọc Khê ký hợp đồng đấy."
Vương Ninh trợn tròn mắt: "Thật ? Cô giỏi quá mất! Nói cô chỉ là biên kịch mà còn mở công ty nữa ?"
Ngọc Khê liếc Quân Mân một cái, động cơ đơn giản nha. Cô đáp: " , bạn còn thích ai nữa ?"
Vương Ninh: "Chu Tuấn, cũng trai lắm, cô quen ?"
Ngọc Khê: "Có chứ, đều là của công ty cả. Để khi nào về gửi chữ ký qua bưu điện cho bạn, bạn cho địa chỉ . Có cần poster ? À đúng , còn cả phụ kiện, đồ trang trí phiên bản giới hạn nữa."
Vương Ninh phấn khích thôi: "Thật sự ?"
"Tất nhiên."
Vương Ninh vui mừng khôn xiết, trực tiếp địa chỉ đưa cho Ngọc Khê: "Vậy khách sáo nhé."
Ngọc Khê mỉm nhận lấy: "Chuyện nhỏ thôi."
Niên Quân Mân thấy giải quyết xong xuôi thì gọi: "Ăn cơm thôi."
Sau đó với những khác: "Hôm nay thời gian cùng học , mai hẹn giờ khác nhé, chúng cùng ăn lẩu."
Mọi đều dậy rời . Ngọc Khê : "Em giúp dẹp đào hoa, giúp lôi kéo , định cảm ơn em thế nào đây?"
Niên Quân Mân : "Em nhận ?"