Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 394: Thắt lòng
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Anh đang nghi ngờ chỉ thông minh của em đấy ?"
"Đâu , vợ là giỏi nhất. Cái cô Vương Ninh đó trình độ máy tính thực sự đỉnh, đào về công ty thì đúng là với công ty quá."
Ngọc Khê bảo: "Anh xem, nếu em giúp mang Vương Ninh về, định cảm ơn em thế nào?"
Niên Quân Mân: "Vợ ơi, em cũng là vì chính mà, công ty càng phát triển thì mới điều kiện nuôi em hơn chứ."
Ngọc Khê tỏ thái độ cực kỳ chân thành: "Tự em cũng nuôi mà, thật đấy."
Niên Quân Mân: "... Anh sai , là vì , tất cả là vì ."
"Vậy cảm ơn em thế nào?"
"Em xem trời đông giá rét thế , nguyện sưởi ấm chăn đệm cho em."
Ngọc Khê hừ một tiếng: "Em hết lạnh , trong phòng sưởi."
Niên Quân Mân: "..."
Sau bữa tối, Ngọc Khê ăn no nê tắm. Niên Quân Mân ở phòng khách, tiếng nước chảy mà lòng bứt rứt yên. Rõ ràng là vợ đang ở ngay mắt mà chạm , đúng là khổ sở.
Ngọc Khê mặc đồ ngủ , chớp mắt một cái chui tọt phòng ngủ, khóa cửa cái "rắc".
Niên Quân Mân tiếng khóa cửa mà lòng còn lạnh hơn cả gió tuyết ngoài trời.
Sáng hôm , Niên Quân Mân học nên dậy từ sớm mua đồ ăn sáng. Vừa nhà thấy vợ vệ sinh cá nhân xong: "Vừa khéo quá, đây ăn sáng em."
Ngọc Khê hỏi: "Anh mua món gì thế?"
Niên Quân Mân: "Bánh bao nhân thịt bò, sữa đậu nành, còn cháo và một ít dưa muối kiểu Đông Bắc nữa. Em nếm thử xem, thấy ngon lắm."
Ngọc Khê: "Thịnh soạn đấy chứ."
"Ừm, khỏi cửa năm phút là tới quán cơm . Buổi trưa về, nếu em nấu thì cứ ngoài là tìm quán ăn ngay."
Ngọc Khê uống sữa đậu nành, sữa tươi ngon: "Em đến đây chỉ để thăm mà còn vì công việc nữa. Em định khảo sát mặt bằng, bên cũng định mở một cửa hàng phụ kiện."
Tay gắp thức ăn của Niên Quân Mân khựng : "Vợ ơi, nếu nhớ nhầm thì năm nay công ty phụ kiện của em mở thêm ba cửa hàng ."
Ngọc Khê gật đầu: " , chuyện gì ?"
Niên Quân Mân cảm thấy áp lực đè nặng. Ba cửa hàng đều là mua đứt mặt bằng, dựa theo tốc độ tăng giá bất động sản mấy năm gần đây, tương lai chắc chắn sẽ tăng gấp bội. Nghĩ đến việc vẫn còn đang gánh nợ, lòng như ai quất roi, thúc giục nỗ lực hơn nữa: "Phát triển nhanh thật đấy, chúc mừng em."
Ngọc Khê híp mắt: "Cố lên nhé."
Niên Quân Mân: "..."
Ăn sáng xong, Ngọc Khê dọn dẹp quần áo. Ngoài cửa sổ tuyết rơi, thời tiết đúng là quá lạnh. Nhìn đôi giày ở cửa, cô quyết định mua một đôi giày .
Mua giày xong thì tuyết rơi mỗi lúc một dày, thôi xong, khỏi khảo sát mặt bằng luôn. Về đến nhà mới hơn chín giờ, xem tivi một lát cũng thấy chán, ở nhà một nữa, cô định đến trường xem thử.
Nửa tiếng cô mới đến trường. Tuyết rơi trắng trời, trong khuôn viên chẳng lấy một bóng sinh viên. Nhớ thời khóa biểu và phòng học bậc thang xem, cô dọc theo tòa nhà để tìm.
Ngọc Khê đến tòa nhà giảng đường, xem đồng hồ hơn mười giờ, còn nửa tiếng nữa là tan học. Cô tìm thấy phòng học bậc thang, qua cửa sổ thì dễ dàng tìm thấy Niên Quân Mân.
Niên Quân Mân nổi bật hẳn giữa đám sinh viên trẻ tuổi, đang chăm chú giảng, ghi chép cực kỳ tỉ mỉ.
Ngọc Khê kìm mà nghĩ, lúc Niên Quân Mân còn học ngày xưa chắc cũng như thế . Sau đó cô thu hồi ánh mắt, tựa tường đợi .
Chuông tan học vang lên, vị giáo sư bước , ngẩn Ngọc Khê thêm mấy cái. Tầng đa là nam sinh, nữ sinh ít, là trong trường.
Phùng Phiêu Phiêu khó khăn lắm mới chen Tiểu Lưu để giành vị trí bên cạnh , cửa thấy Lữ Ngọc Khê, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nụ môi Ngọc Khê càng đậm hơn, cô vẫy vẫy tay: "Chào bạn Phùng, khỏe ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-394-that-long.html.]
Phùng Phiêu Phiêu mặt mày xám xịt, cô hề khỏe chút nào.
Ngọc Khê tiến lên một bước, tự nhiên nắm lấy tay Quân Mân: "Đi thôi, em nếm thử xem căng tin của Đại học Công nghệ thế nào."
Niên Quân Mân nhếch môi : "Sao em đến đây, chẳng bảo khảo sát ?"
Nhắc đến thời tiết là Ngọc Khê thấy bực: "Đừng đụng nỗi đau của em, thấy tuyết ngoài ? Em đói ."
Niên Quân Mân dịu dàng : "Đi, ăn cơm."
"Lát nữa em về mua thức ăn, buổi tối nhóm Tiểu Lưu cũng qua, thấy ?"
"Được chứ, là em đừng về nữa, ở dự thính với hai tiết, lát cùng ."
Ngọc Khê giật giật khóe miệng: "Em dự thính?"
"Ừm, học thêm chút cũng mà."
Ngọc Khê cạn lời, cô chẳng chút nào, nhưng khuôn mặt đầy mong chờ của Niên Quân Mân, cô đành tặc lưỡi: "Được ."
Niên Quân Mân siết c.h.ặ.t t.a.y vợ, ngoài, đầu bảo: "Đi lưng , để chắn gió cho."
Lòng Ngọc Khê ngọt ngào như mật. Đây mới đúng là cảm giác yêu đương bình thường của đôi lứa chứ. Trước đây kẻ ở một nơi một ngả, ngày gặp đếm hết một bàn tay. Sau chân thương, cả hai đều bận rộn, càng thời gian ở bên thế . Nhìn bóng lưng quá rộng lớn nhưng vô cùng vững chãi mặt, cô đáp một tiếng thật lớn: "Vâng."
Căng tin của Đại học Công nghệ lớn, lớn hơn của Học viện Điện ảnh nhiều, gồm ba tầng. Tầng một là cơm phần và hai quầy bán mì, tầng hai là các món ăn vặt khắp vùng miền.
Niên Quân Mân tận hưởng thế giới hai , tiếc là kẻ sắc mặt.
Ngọc Khê đợi, Phùng Phiêu Phiêu cũng chỗ khác. Ngọc Khê chỉ liếc một cái mân mê cổ áo lông vũ.
Phùng Phiêu Phiêu khó khăn lắm mới lấy chút can đảm thì xìu xuống. Cô ngốc, coi cô gì. Cô dày mặt kéo trai qua đây, nếu gì thì cô cam tâm: "Cô chẳng giúp gì cho cả. Niên Quân Mân đang lôi kéo một sinh viên học giỏi, trai là một trong đó, và cũng kém."
Ngọc Khê nhướng mày: "Ai bảo giúp gì?"
Phùng Phiêu Phiêu mím môi: "Cô gì về máy tính, cô giúp cái gì?"
Ngọc Khê khẽ : "Cô bé , nhân tài nhiều, chỉ riêng ở Đại học Công nghệ. Chỉ cần bỏ tiền, đưa đãi ngộ thì sẽ mời nhân tài cần thiết thôi. Các là duy nhất, sinh viên máy tính của Đại học Thủ đô cũng giỏi. Còn về phần , tiền để thuê , cô xem giúp gì ?"
Phùng Phiêu Phiêu ngẩn , lời nào vì đối phương quá đúng. Cảm giác ưu việt về chuyên ngành của cô lập tức tan tành mây khói.
Ngọc Khê thực sự để tâm đến Phùng Phiêu Phiêu, cô tin tưởng là Niên Quân Mân. mà, vui thì vẫn là vui.
Niên Quân Mân nhanh, bưng theo bao nhiêu là đồ ăn: "Anh gọi cá , đợi một lát nữa. Đây là mấy món bát nhỏ, là món em thích đấy."
Ngọc Khê khen: "Món bát nhỏ , ý tưởng đấy."
Phùng Chính Nam cũng . Gia cảnh em nhà họ Phùng chắc cũng khá giả nên mua cũng ít đồ.
Phùng Phiêu Phiêu mím môi: "Anh, sang bên ăn !"
Phùng Chính Nam mừng rỡ, em gái cuối cùng cũng thông suốt : "Được, ."
Niên Quân Mân hạ thấp giọng hỏi vợ: "Em giải quyết thế nào thế?"
Ngọc Khê kể ngắn gọn: "Em chỉ sự thật thôi. Những thi đỗ đây ai cũng lòng kiêu hãnh cả, cô nàng càng cao ngạo. Kiêu ngạo mà mất thì tự nhiên sẽ chùn bước thôi."
Niên Quân Mân giơ ngón tay cái: "Cao tay."
Đợi một lát thì cá chín, Niên Quân Mân bưng cá, Ngọc Khê dậy mua nước. Vừa đến quầy nước, chiếc thẻ tre ngọc vốn luôn im lìm đột nhiên xuất hiện, màu sắc vốn xỉn màu bỗng sáng lên vài phần. Cái cảm giác thắt lòng chỉ xuất hiện khi cảm nhận nửa chiếc thẻ tre còn ...