Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 395: Bám đuôi
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:22:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê cầm hai chai nước, nhanh chóng chạy xuống lầu. xuống đến tầng một, cảm giác đột ngột biến mất. Nhìn đám đông sinh viên đang ngoài, cô tự hỏi: Chẳng lẽ nửa thanh thẻ ngọc còn đang ở trong trường?
Lần cảm giác đ.á.n.h lừa cô, khiến cô cứ ngỡ nó ở phương Nam, mà quên mất nhà họ Ngô vốn là dân từ vùng khác di cư đến Đông Bắc. Vậy nên, nửa còn đang ở ngay tại vùng đất .
Niên Quân Văn đuổi kịp theo : "Có chuyện gì em?"
Ngọc Khê đáp: "Vừa em nhầm, cứ tưởng gặp quen."
Niên Quân Văn cũng hỏi thêm. Anh vợ bí mật, cảm nhận điều đó từ lâu, chỉ là chạm , chờ đợi cô sẽ đích kể cho . "Lên thôi em, để lâu cơm canh nguội mất."
Đồ ăn ở Đại học Công nghiệp khá ngon, Ngọc Khê ăn no. Mà ăn no thì dễ buồn ngủ. Đã lâu trong lớp, gặp đúng môn học hiểu, cô càng buồn ngủ hơn. Gồng chịu đựng hết hai tiết, bước khỏi tòa nhà giảng đường, cô mới tỉnh táo .
Buổi tối, cô mời nhóm Tiểu Lưu ăn. Đều là nam giới nên cô mua nhiều thịt. Những đều là trụ cột của Quân Văn, với tư cách là "bà chủ" tương lai, việc bồi dưỡng họ là điều tất yếu.
Tiếc là vùng Đông Bắc hiếm hải sản, trong khi món tủ của cô là hải sản. Bữa tối mười món, chỉ một món nộm, còn là thịt. Nhóm Tiểu Lưu đến nơi, ngửi thấy mùi thơm kìm mà nuốt nước miếng.
Ngọc Khê bưng món cuối cùng , mỉm : "Mọi mau . Tay nghề em cũng bình thường thôi, mong đừng chê."
Mấy Tiểu Lưu nào dám chê, dù ngon thì cũng khen ngon. Bà chủ tương lai đích xuống bếp, nhất định là mỹ vị.
Ngọc Khê ăn no xong thì rời bàn, để gian cho Quân Văn tiếp khách. Về đến phòng ngủ, cô nghĩ về nhà họ Ngô. Làm để tìm nhà họ Ngô bây giờ? Mẹ cô ít về họ, chỉ họ chia gia sản riêng, ngay cả tên tuổi cụ thể cũng rõ, tra hộ khẩu thì quá khó. Xem chỉ còn cách dùng phương pháp thủ công: trưa nào cũng đến ăn cơm cùng Quân Văn.
Đợi khi tìm mới báo cho , xem ý bà thế nào. Nghĩ đoạn, cô nhớ đến việc Trịnh Mậu Nhiên luôn ráo riết tìm thanh thẻ ngọc. Cô dám hé răng nửa lời vì sợ ông sẽ để mắt đến . Phiền lòng quá, cô kéo chăn trùm kín đầu mơ màng .
Lúc tỉnh dậy, cô cảm thấy ai đó đang ôm eo . Quay đầu , cô nghiến răng ken két. Hôm qua định bụng đợi họ ăn xong sẽ dọn dẹp nên cô khóa cửa, ngờ tạo cơ hội cho Niên Quân Văn lẻn . Cô dùng hết sức véo mạnh mặt .
Niên Quân Văn xuýt xoa tỉnh giấc: "Đau, đau... cái mặt, cái mặt !"
Ngọc Khê buông tay: "Cũng đau ? Em còn tưởng da mặt dày đến mức đau là gì chứ!"
Niên Quân Văn càng ôm chặt hơn. Giữa mùa đông giá rét, trong chăn chỉ ấm áp mà còn vợ, chẳng dậy chút nào. Đợi cô buông tay, mới nài nỉ: "Nếu để em véo tiếp, tối nay thể qua đây ngủ ?"
Ngọc Khê: "Mơ !"
Niên Quân Văn ngay mà. Anh tựa cằm lên vai vợ: "Sắp đến tháng mười hai , sang năm là cưới đó. Vợ ơi, là chụp ảnh cưới dần ? Còn đặt may lễ phục nữa, em tổ chức kiểu truyền thống, thêu thùa mất thời gian lắm."
Ngọc Khê chớp mắt: "Anh nhắc em cũng quên béng mất. mùa đông chụp ảnh cưới ? Em thích mùa đông."
Niên Quân Văn hỏi: "Vậy đợi đến mùa xuân?"
"Mùa xuân cảnh ."
Niên Quân Văn quyết định luôn: "Vậy thì tháng năm, muộn hơn đấy."
Ngọc Khê ngẫm nghĩ: "Được thôi, lễ phục cứ giao cho em, bên phía em sẽ lo liệu."
Niên Quân Văn hài lòng: "Những việc còn cứ để ."
Kết hôn là chuyện của hai , nghĩ đến việc sắp về chung một nhà, Ngọc Khê cũng tràn đầy mong đợi. Trong chăn quá ấm, cả hai đều lười dậy. Ngọc Khê đồng hồ: "Anh dậy thôi, sáu giờ , học ?"
Niên Quân Văn : "Em quên , hôm nay là thứ Bảy."
"Thế thì ?"
"Anh thể ôm em cả ngày."
Ngọc Khê: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-395-bam-duoi.html.]
Cuối cùng đến tám giờ họ mới dậy. Bên ngoài tuyết ngừng rơi, Ngọc Khê quần áo: "Đi thôi, cùng em."
"Được."
Thành phố Y lớn, Ngọc Khê xe buýt một vòng để ghi nhớ lộ trình, lựa chọn những vị trí để tự đến khảo sát mật độ dân cư và phân khúc khách hàng. Hai lượn lờ cả ngày, mua ít đặc sản.
Chủ nhật, Niên Quân Văn học, Ngọc Khê ngoài một . Cô đến phố bộ , nơi khá lâu đời, kiến trúc xung quanh nét riêng. Tiếc là qua chủ yếu là khách du lịch đến mua đặc sản, cả con phố là cửa hàng đặc sản, bán đồ lưu niệm ở đây lắm.
Ngọc Khê thấy khá tiếc nuối, cô ghé qua khu phố nhiều trường học. Ở đây mấy trường cấp hai, cấp ba, các cửa hàng xung quanh đa phần là quán ăn nhỏ, khách hàng chủ yếu là học sinh. học sinh nghỉ hè, nghỉ lễ thì việc kinh doanh sẽ đình trệ.
Đang đợi xe buýt để đến khu thương mại, bước xuống xe đang xem bảng lộ trình thì cô thấy gọi: "Chị!"
Cô cứ ngỡ nhầm, nhưng đó rõ ràng là giọng của Ngọc Chi. Quay đầu , phía đối diện đường đúng thật là Ngọc Chi đang vẫy tay.
Ngọc Khê vội vàng tới: "Sao em ở vùng Đông Bắc ?"
Ngọc Chi thấy chị thì mừng rỡ khôn xiết. Cậu cứ ngỡ lầm, ngờ đúng là chị thật: "Em cùng ông ngoại ạ. Em ở khách sạn thấy chị nên chạy xuống đây ngay. Vốn dĩ định để mai mới tìm chị cho chị bất ngờ."
Ngọc Khê: "..."
Cô chỉ thấy "hoảng" chứ chẳng thấy "hỷ" cả. Đương nhiên, sự hoảng hốt là do Trịnh Mậu Nhiên mang .
Ngọc Chi nắm tay chị: "Ông ngoại đang ở bên trong, chị."
Ngọc Khê lắm nhưng nỡ để em trai thất vọng: "Được ."
Cô tháo khăn quàng cổ quấn cho Ngọc Chi: "Ra ngoài mà mặc ấm , lạnh thế lỡ cảm lạnh thì ?"
Ngọc Chi: "Em sợ chị mất."
Ngọc Khê chạm bàn tay lạnh ngắt của em trai, kéo nhanh: "Mai gặp cũng mà, chị chạy mất , ốm đấy thì khổ."
Ngọc Chi cứ suốt, thích cảm giác chị quan tâm cằn nhằn như thế. Hai chị em lên lầu, Trịnh Mậu Nhiên đang xem tivi, thấy tiếng động mới : "Con bé , thật là trùng hợp nhỉ!"
Ngọc Khê khô khốc: " là trùng hợp thật, ông lặn lội tới đây?"
Trịnh Mậu Nhiên đáp: "Uông Hàm đến đây ."
Ngọc Khê: "..."
Hóa là ông bám đuôi bà tới đây.
Trịnh Mậu Nhiên hiệu cho Ngọc Khê xuống. Cô định hỏi tại Uông Hàm đến đây, nhưng thấy ông nên cô cũng ý hỏi nữa. Cô trò chuyện với Ngọc Chi một lúc, thấy thời gian còn sớm bèn dậy: "Cháu về đây ạ."
Trịnh Mậu Nhiên rõ ràng đang bận tâm chuyện gì đó: "Được."
Ngọc Chi tiễn chị xuống lầu nhưng Ngọc Khê cho vì nhà lạnh, đổi nhiệt độ đột ngột dễ ốm. Cô hứa ngày sẽ đưa em chơi mới rời .
Thứ Hai, Ngọc Khê khảo sát, buổi trưa ghé qua trường. Niên Quân Văn mừng rỡ mặt. Ngọc Khê thấy Phùng Phiêu Phiêu nên cũng thấy hài lòng. Lần cô ăn ở tầng .
Phòng ăn tầng một cực kỳ đông , Ngọc Khê xếp hàng hồi lâu mới lấy cơm. Vừa tìm chỗ xuống, qua khóe mắt, cô thấy Uông Hàm bước .
Ngọc Khê sang hỏi Niên Quân Văn: "Bà đến tìm đấy chứ?"
Niên Quân Văn nhíu mày. Uông Hàm bước sảnh, mắt dáo dác xung quanh, lẽ cảm nhận ánh của Niên Quân Văn nên bà thấy hai .
Niên Quân Văn bỏ lỡ biểu cảm sững sờ của Uông Hàm: "Bà tìm , là tìm ai nữa."
Ngọc Khê nhớ việc Trịnh Mậu Nhiên bám theo Uông Hàm đến đây, trong nháy mắt cô đoán chân tướng.