Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 403: Công việc

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:24:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê tiễn Trịnh Mậu Nhiên , tim đập loạn xạ. Từ khi Trịnh Mậu Nhiên để mắt tới Uông Hàm, cô sợ gã , gặp mặt dễ dàng. Nhìn chiếc xe xa, cô nghĩ nên tránh mặt gã.

 

Sau đó nghĩ, thể tránh, nhỡ Trịnh Mậu Nhiên nghi ngờ cô, cô trốn chẳng đ.á.n.h mà khai ?

 

Buổi tối về nhà, Ngọc Khê đơn giản thu dọn quần áo.

 

Năm Quân Văn cô với vẻ mặt oán phụ: “Mau về nhanh.”

 

Ngọc Khê chút yên lòng: “Ừm.”

 

Năm Quân Văn hỏi: “Có chuyện gì ?”

 

“À, chuyện gì lớn, ngày mai cửa hàng bắt đầu sửa sang, lúc nghỉ phép thì qua xem nhé.”

 

Năm Quân Văn: “Được.”

 

Ba ngày tàu hỏa, cuối cùng cũng về đến quê nhà. Trịnh Cầm đặc biệt dành thời gian đến đón. Lần đến đón , xe tải chở thức ăn gia súc nữa, mà là xe con.

 

Ngọc Khê: “Mẹ, mua xe từ bao giờ !”

 

“Mới mua lâu, xe cũ thôi, ?”

 

Ngọc Khê vòng quanh xe một vòng: “Tốt lắm, bao nhiêu tiền ?”

 

Trịnh Cầm giơ một bàn tay lên: “Năm vạn. Mẹ nghĩ, cũng tiện, dứt khoát mua luôn.”

 

“Mẹ nên mua từ sớm .”

 

Trịnh Cầm : “ , bây giờ tiện hơn nhiều. Đi thôi, lên xe .”

 

Trịnh Cầm đến đón , hai chiếc xe, một chiếc là mượn. Mẹ con cô một chiếc, gia Ngô Gia một chiếc.

 

Trên đường về, Trịnh Cầm hỏi han kỹ lưỡng tình hình, Ngọc Khê kể hết, còn kể cả chuyện thẻ trúc.

 

Trịnh Cầm: “Mặc kệ , gì thì , dù cũng là chuyện của .”

 

Ngọc Khê , vẫn còn oán Trịnh Mậu Nhiên. Vết rạn nứt , đời thể hàn gắn nữa.

 

Trịnh Cầm chuyển đề tài: “Con và Quân Văn nên kết hôn ?”

 

Ngọc Khê : “Bắt đầu chuẩn y phục cưới , đợi thời tiết ấm lên, dự định chụp ảnh cưới.”

 

Trịnh Cầm tính toán trong lòng: “Còn nửa năm nữa, kết hôn đều chu đáo ba mươi sáu món đồ sính lễ, bây giờ cần nữa, nghiên cứu kỹ lưỡng đồ cưới cho con.”

 

Ngọc Khê vội vàng xua tay: “Mẹ, cần , chúng con thiếu tiền.”

 

Trịnh Cầm vui: “Con gái nhà ai gả của hồi môn, cho dù nhà Quân Văn để ý, của hồi môn của con cũng chuẩn . Thời đại bây giờ khác , thật sự nên tặng thêm cái gì. Ngày xưa sống khổ, tặng một quần áo mới, mấy cái chăn là đủ khiến ghen tị c.h.ế.t , thời đại đổi nhanh quá.”

 

Ngọc Khê cũng từng bà nội qua, tiền sính lễ ngày xưa nhiều lắm.

 

Trịnh Cầm càng nghĩ càng lo, con gái cô thiếu thứ gì, nhưng chăn cưới nhất định chuẩn . Còn về đồ đạc gia dụng khác: “ , hai đứa định kết hôn ở ?”

 

Ngọc Khê: “Kế hoạch ban đầu là ở chỗ ở hiện tại, thể sẽ đổi, hiện tại vẫn nghĩ kỹ.”

 

Trịnh Cầm: “Đợi quyết định cho .”

 

“Vâng.”

 

Hai con trò chuyện, nhanh về đến nhà. Đồ đạc của Ngô Gia đều ở nhà. Trịnh Cầm mở cửa mời , bảo xuống mới : “Mẹ giúp xem nhà, trong thôn chỉ nhà bên cạnh nhà là rao bán.”

 

Ngô Kiến Lập bước nhà lướt qua, nhà khá lớn, là nhà gạch, sân cũng rộng rãi. Quan trọng nhất là gần nhà cô, chuyện gì trong nhà, chỉ cách một bức tường. “Cô, nhà bao nhiêu tiền?”

 

Trịnh Cầm quen lớn hơn gọi là cô, một lúc mới : “Mấy năm nay thôn phát triển nhanh, xe buýt, giá nhà tăng ít. Người giá hai vạn. Nói , thể giúp con mua, hai nhà chúng chút ân oán.”

 

Ngô Kiến Lập hỏi: “Nhà vấn đề gì chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-403-cong-viec.html.]

 

Trịnh Cầm thể bảo đảm: “Tuyệt đối vấn đề gì, chỉ là giá cao, vẫn ai mua.”

 

Ngô Kiến Lập: “ là khá cao.” Còn đắt hơn cả căn hộ ở thành phố của .

 

Trịnh Cầm ăn nên tầm cao hơn nhiều: “Đừng thấy cao, cho con , chỗ nhất định sẽ tăng giá trị. Không chừng hai năm nữa, nhập thành phố, giá nhà sẽ tăng gấp đôi đấy!”

 

Ngô Kiến Lập sửng sốt: “Sao thế?”

 

Ngọc Khê tiếp lời: “Thứ nhất, tuyến xe buýt , giao thông tiện lợi. Thứ hai, khu dần dần hình thành chợ hải sản. Thứ ba, hai năm nay thành phố vẫn đang quy hoạch, chỗ phát triển , gần biển, phong cảnh cũng tệ, sớm muộn gì cũng khai thác.”

 

Ngô Kiến Lập suy nghĩ một chút, “ mua nhà, nếu liên hệ với ai?”

 

Trịnh Cầm : “Cứ tìm trực tiếp trưởng thôn, chú sẽ lo liệu. , tình trạng sức khỏe của cũng , định tiếp tục mở tiệm t.h.u.ố.c là…?”

 

Ngô Kiến Lập lắc đầu: “Một rắn cắn, sợ . Hơn nữa, sức khỏe của , thật sự thể chạy đường dài tự lấy t.h.u.ố.c nữa, định mở tiệm t.h.u.ố.c nữa.”

 

Trịnh Cầm hỏi: “Vậy học vấn của là bao nhiêu?”

 

Ngô Kiến Lập: “Học sinh cấp ba.”

 

Trịnh Cầm thở phào nhẹ nhõm, học thức là , bà thể sắp xếp cho một công việc nhàn nhã. Bà sang hỏi Tôn Ni: “Còn cháu thì ?”

 

Tôn Ni ngượng ngùng: “Cháu nghiệp tiểu học.”

 

Trịnh Cầm hỏi: “Nấu ăn thế nào?”

 

Tôn Ni đáp: “Cũng tạm .”

 

Trịnh Cầm trong lòng tính toán: “Thế nhé, nếu các chê, Kiến Lập nhà máy nhân viên ghi sổ, ghi chép mỗi ngày xuất bao nhiêu hàng, công việc nhẹ nhàng chỉ là đếm . Tôn Ni, cháu ở nhà ăn. Lương, Kiến Lập bảy trăm một tháng, Tôn Ni sáu trăm, hai thấy ?”

 

Ngô Kiến Lập thấy ngại, nhưng tình hình nhà thì ông rõ. Ông viện một tốn hết năm nghìn, tổng cộng hơn năm vạn, mua nhà hết hai vạn, nghỉ ngơi xong mua chút đồ đạc, tốn một khoản tiền, còn là tiền ăn học của hai đứa nhỏ, chi tiêu của cả nhà, còn gánh thêm tiền t.h.u.ố.c men của ông. Không thu nhập là chuyện lâu dài. Mặc dù là đến nương nhờ cô, nhưng mặt mũi đủ dày dạn: “Có phiền phức quá ạ?”

 

Trịnh Cầm : “Không phiền phức, thuê ai cũng là thuê thôi.”

 

Ngô Kiến Lập cảm thấy quá khách sáo , ông đến nương nhờ : “Cảm ơn cô.”

 

Trịnh Cầm : “Đều là nhà, nên mà. Vấn đề hộ khẩu của các , sẽ giúp.”

 

Ngọc Khê sớm đói bụng, thấy xong : “Mẹ ơi, con ngửi thấy mùi đồ ăn , ăn cơm thôi ạ!”

 

Trịnh Cầm: “Xem , mải chuyện quá. Tiểu Khê, giúp mang đồ ăn .”

 

Rồi bà với Ngô Kiến Lập: “Không chuẩn nhiều món, mắt cứ ăn tạm một bữa, tối sẽ tiệc đón tiếp các con.”

 

Ngô Kiến Lập ngại: “Biết cô bận rộn, chúng ăn gì cũng ạ.”

 

Ngọc Khê mang đồ ăn , gọi ở nhà hàng, cô còn thấy một nồi canh gà.

 

Trịnh Cầm cầm bát đũa , chỉ nồi canh gà, với Ngô Kiến Lập: “Cậu cần bồi bổ thể, đặc biệt gọi canh gà, uống nhiều .”

 

Ngọc Khê thấy Ngô Kiến Lập cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, cô vô cùng bội phục , thu phục lòng , đúng là lợi hại.

 

Anh em nhà họ Ngô lúc đầu còn câu nệ, bữa cơm thì thoải mái hơn nhiều.

 

Ngọc Khê dẫn hai em dạo biển một vòng, : “Quê hương lắm !”

 

Ngô Sương gật đầu: “Rất , ở đây thật .” Đây là một khởi đầu mới, thật .

 

Ngọc Khê giao nhà họ Ngô cho , cô ở nhà một ngày, đó liền lên núi.

 

Cô tận mắt thấy việc kinh doanh lò mổ vịt của bố bùng nổ, một cái ruột vịt bán hai đồng, với cái giá mà vẫn nhiều mua . Cô chuyện với bố, xem qua sổ sách sơ bộ, nhanh chóng tính toán một bài toán: “Bố ơi, tiền kiếm từ việc thu mua vịt còn nhiều hơn nuôi vịt quá nhiều. Con thấy năm đừng nuôi nữa, bố chuyên tâm thu mua vịt ạ!”

 

--------------------

 

 

Loading...