Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 430: Mặt sưng vù
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:25:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê tiên tìm ghế cho xuống, đó mới mở hộp. Trong hộp là một bộ trang sức đội đầu, bộ bằng vàng ròng, thảo nào khi tay đặc biệt nặng đến thế, bộ trang sức đội đầu là hình phượng hoàng.
Trịnh Cầm , “Còn một tầng nữa, nữa .”
Ngọc Khê mở tầng cuối cùng, bên trong là vòng tay long phượng, cũng là vàng ròng, “Mẹ, cái quá quý giá.”
Trịnh Cầm vui vẻ, “Không quý , vàng là còn của nhà , bỏ tiền mua thêm một ít. Con đừng thấy đồ vật lớn, kỳ thật nhiều lắm trọng lượng . Giá vàng bây giờ là một trăm tệ một gram, một trăm gram mới một vạn tệ, cái mới sáu trăm gram.”
“Cái một cân , còn đắt .”
“Còn vàng còn của nhà nữa, thêm bao nhiêu. Lúc kết hôn, chỉ vài câu , bởi vì quan hệ phận nên ngay cả cơm cũng dám chuẩn , kết hôn một cách kín đáo. Mẹ nghĩ, chờ con kết hôn, nhất định thật long trọng.”
Ngọc Khê đây là tâm ý của , nắm tay , “Mẹ và bố cũng tổ chức bù một đám cưới !”
Trịnh Cầm vội vàng xua tay, “Bù cái gì, đều một phen tuổi tác , còn đủ .”
Nói xong, Trịnh Cầm từ trong túi lấy một khoản tiền gởi nhét cho con gái, “Đây là tiền của hồi môn, cùng đưa cho con.”
Ngọc Khê lật xem, “Mẹ, cái cũng nhiều lắm, sáu mươi sáu vạn tệ.”
“Đứa nhỏ ngốc, con quên , con còn cho và bố con vay một khoản tiền nữa mà, trừ tiền vay, còn mới là tiền của hồi môn.”
“Mẹ, con nghĩ là bố sẽ đưa cho con .”
Trịnh Cầm cảm khái, “Mẹ chỉ là con so đo tiền bạc với nhà. Nếu bố kiếm tiền, chúng cứ coi như là con hiếu thảo. chúng kiếm tiền , bố con năm kiếm bao nhiêu, riêng , con kiếm bao nhiêu ?”
Ngọc Khê thật sự từng hỏi, lắc đầu, “Không .”
Trịnh Cầm vươn ba ngón tay, “Ba triệu tệ tiền mặt, chúng thật sự kém tiền. Mẹ cần vay vốn nữa, ngược ngân hàng còn chủ động cho vay tiền. Nhân viên chủ quản ngân hàng bên nhà chúng , cứ thời gian là đến tìm , trong lời ngoài lời đều vay chút tiền. Để đắc tội, tiện cho việc vay vốn , vay một trăm vạn tệ, tiền của ngược còn ăn lợi tức.”
Ngọc Khê , là thật sự kém tiền, khoản tiền cũng thu , “Cảm ơn .”
Trịnh Cầm , “Cảm ơn cái gì, còn nữa, nhà máy của và bố con phân chia nữa. Nhà máy của chúng chính là hậu thuẫn của các con, cần dùng tiền thì trực tiếp đến tìm chúng . Chờ chúng trăm tuổi , nhà máy mới phân cho các con. Cũng thể đợi trăm tuổi, chừng qua mấy năm nữa, đổi ngành nghề , dù của cải đều là cho ba chị em các con.”
Ngọc Khê xua tay, “Mẹ, con cần, con tự công ty riêng, cho Ngọc Thanh và Ngọc Chi !”
Trịnh Cầm sâu kín : “Nói thật, hai đứa nó thật sự lo lắng. Mẹ tha thứ cho Trịnh Mậu Nhiên, nhưng rốt cuộc cũng là quan hệ huyết thống, đồ của nhất định sẽ chia cho hai đứa nó. Thôi , nữa, cũng nghỉ ngơi đây, con cất hết đồ đạc .”
“Vâng.”
Niên Quân Mân chờ mới , Ngọc Khê mở của hồi môn , “Của hồi môn của .”
Niên Quân Mân thoáng cái , lễ hỏi là ông nội chuẩn , công ty của mới lợi nhuận, trong túi thật sự nhiều lắm tiền. Đám cưới dùng một nửa tiền tiết kiệm, một nửa còn , lấy hai cái hộp từ trong túi đặt lên bàn, “Vợ, tiền còn của đều tiêu hết .”
Ngọc Khê nhướng mày, “Anh mua cái gì cho ?”
“Mở sẽ .”
Ngọc Khê liếc cái nhỏ, thể đoán là nhẫn, cô mở cái lớn , “Điện thoại di động?”
“Ừm, Lý Nham vẫn nhắc tới điện thoại di động dùng thế nào, thấy em nỡ mua, nghĩ, đám cưới cũng chuẩn sai biệt lắm , gì để mua nữa, nên mua điện thoại di động cho em, thích ?”
Ngọc Khê dậy, “Anh chờ một chút.”
Rất nhanh, Ngọc Khê cầm hộp trở về, đẩy cho Niên Quân Mân, “Tặng cho .”
Niên Quân Mân mở hộp , , “Em thế nào nghĩ đến chuyện mua điện thoại di động?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-430-mat-sung-vu.html.]
“Giống như , cũng mua gì cho , nghĩ tới điện thoại di động. Vốn dĩ định chờ giảm giá mới mua, nghĩ gọi điện thoại tiện lợi nên mua .”
Niên Quân Mân , “Cảm ơn quà của vợ.”
Ngọc Khê mở chiếc hộp cuối cùng, "Nhẫn kim cương ?"
"Ừ, bây giờ chẳng đang thịnh hành nhẫn kim cương ? Anh lượn hai ngày đấy, em xem thích ?"
Ngọc Khê đeo lên tay, "Rất , thích."
Niên Quân Mân toe toét, "Lúc mua nhẫn kim cương, giới thiệu, nhẫn kim cương đại diện cho sự vĩnh hằng."
"Đôi nhẫn kim cương ít tiền nhỉ!"
" , trong túi một phân tiền cũng còn."
Ngọc Khê cong mắt , " nuôi ."
"Được thôi!"
Niên Quân Mân cho vợ , kỳ thật Niên Phong đưa tiền cho , nhưng lấy một phân nào.
Buổi trưa cùng đến nhà Niên lão gia t.ử dùng bữa. Ăn cơm xong, Trịnh Cầm lên lầu để sắp xếp đồ cổ, Ngọc Khê theo.
Một giờ , Trịnh Cầm xuống lầu gọi Lữ Mãn, "Giúp khiêng một chút."
Lữ Mãn nhanh chóng lên lầu. Cặp vợ chồng khiêng xuống một chiếc rương. Trịnh Cầm mở rương , với Ngọc Khê: "Đây là một khoản của hồi môn khác. chia đồ lầu thành ba phần, công bằng, đây là phần của Tiểu Khê."
Ngọc Khê nắm rõ tình hình trong lòng, bởi vì , kế là là , lời đều sẽ thực hiện. Có khoản của hồi môn đó, Ngọc Khê , nếu chấp nhận, bố cũng cách để chấp nhận, "Cảm ơn ."
Niên Phong đang ăn nho, suýt chút nữa thì nghẹn. Một rương đồ cổ thật sự quá chấn động. Ông cảm thấy đ.á.n.h mặt . Lúc định ngày, ông nghĩ sẽ chẳng của hồi môn gì , nhưng hôm nay mặt ông sưng .
Ông Vương thích thư họa, "Trước đều tiện xem, Tiểu Khê gả qua đây , xem cho kỹ mới . Ôi chao, đáng tiếc bộ sưu tập thư họa của Vương gia chúng , hủy thì cũng cất giữ riêng . Sớm thế, cũng phong kín chôn , chứ treo ở ngoài sáng gì."
Vừa nghĩ tới, tim ông đau âm ỉ.
Ngọc Khê , "Vậy thì cứ để ở đây, ông xem thì cứ xem."
Ông Vương cong mắt , "Tốt, ."
Niên Phong trong lòng dễ chịu chút nào, nhất là nghĩ đến những thứ ông cho con trai, con trai cần. Vốn dĩ chịu ân tình của , , con trai ông ở nhà chẳng càng địa vị .
thấy bộ dạng ngây ngô của con trai, ông nghẹn lòng. Ông lo lắng, nhưng con trai ông chẳng nghĩ như .
Sau bữa cơm, hai vị lão gia t.ử cần nghỉ ngơi.
Niên Phong và Niên Quân Mân . Ngọc Khê đang kỳ nghỉ, bởi vì sắp kết hôn. Lôi Âm và Chu Linh Linh đang ở công ty, còn nửa tháng nghỉ kết hôn. Vốn dĩ cho nghỉ nhiều hơn một chút, nhưng bụng chị họ lớn , một hồi là eo chịu nổi, quá vất vả.
Buổi chiều, Ngọc Khê cũng chẳng gì bận rộn. Bố ngoài dạo phố, cùng, kết quả từ chối. đành ở nhà cùng ông nội bà nội dạo loanh quanh gần đó một chút.
Ông bà tuổi cao, dạo một hồi là mệt, nên trở về nghỉ ngơi .
ở tổ trạch việc gì , liền trở về nhà một chuyến. Lúc về, bố về , còn mang đến cho một bất ngờ.
--------------------