Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 434: SẼ LÀ AI
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:25:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lớp trang điểm mặt Vương Điềm Điềm ngày càng đậm. Rõ ràng nhà để ở, bản cũng kiếm tiền, thể sống một cuộc sống an nhàn, nhưng cô thích an nhàn, cứ nhất định theo đuổi cái cảm giác khác săn đón.
Kể từ khi Tôn Thiên Thiên c.h.ế.t, Vương Điềm Điềm cũng nghiêm túc đóng phim nữa, ngược , cô vẫn luôn tìm kiếm đường tắt.
Đây là thứ ba Ngọc Khê gặp Vương Điềm Điềm đám tang, và đàn ông bên cạnh cô cũng ba khác .
Rõ ràng trang điểm đậm, còn ăn lẩu, thời tiết oi bức, cho dù quạt điện cũng mát mẻ, thấy mồ hôi mặt Vương Điềm Điềm .
Mỹ phẩm của niên đại , gặp nước là trôi hết.
Niên Quân Mân ở cầu thang, "Chúng đổi sang quán khác ăn !"
Ngọc Khê mới cần, ít thứ thể ảnh hưởng đến khẩu vị của , "Quán ăn ngon mà, thật đấy."
"Được ."
Hai chọn vị trí gần cửa sổ, cách xa một chút. Trong lúc chờ món, Ngọc Khê : "Ngày mai về nhà ngoại, chúng mua gì về đây?"
"Một hồi nữa thương trường xem ."
"Được ."
Trong nhà nữ chủ nhân, cũng ai lo liệu, việc chỉ thể do đôi vợ chồng trẻ tự .
Ăn lẩu quả thật nóng, Ngọc Khê mặc đồ mát mẻ nên đỡ hơn một chút. Niên Quân Mân vài cởi cúc cổ áo nhưng ngại.
Ngọc Khê thấy, khóe miệng cong lên, nhất định cho Niên Quân Mân nhớ đời, để gặm cổ .
Sau Niên Quân Mân ăn nữa, quá nóng, bên cửa sổ hóng mát. Ngọc Khê ăn ngon, nhưng ánh mắt vẫn liếc Vương Điềm Điềm. Lớp trang điểm của Vương Điềm Điềm trôi hết, đàn ông đối diện, hơn bốn mươi tuổi, dự đoán cũng đủ , cuối cùng ăn nữa, gì, rời .
Vương Điềm Điềm bực bội, nhanh chóng bỏ . Bên Ngọc Khê cũng ăn gần xong, xuống lầu thì báo cho : "Vị nữ sĩ thanh toán ạ."
Ngọc Khê đặt ví tiền xuống, "Thật hiếm , cô cũng trả tiền cơ ?"
Niên Quân Mân, "Cũng cô tính toán cái gì nữa, thôi!"
Hai thương trường, mua những thứ mà bố thể mang về, đại bộ phận là một đồ bổ.
Khi về nhà ngoại, Trịnh Cầm đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào, cảm thấy an ủi, nửa đêm còn thể tỉnh giấc.
Sau khi về nhà ngoại, vợ chồng Trịnh Cầm về nhà . Ngọc Khê vốn định đưa họ đến nơi nào đó tham quan.
Trịnh Cầm : "Sau , khi con sinh con, sẽ qua đây nữa, lúc đó thời gian chơi."
Ngọc Khê đỏ mặt, và Niên Quân Mân dùng biện pháp tránh thai, cũng đứa nhỏ sẽ đến lúc nào.
Tiễn bố , mười ngày nghỉ. Hai cũng dọn từ tổ trạch trở về, hôm đó còn ăn một bữa với vợ chồng chị họ, trêu chọc đủ kiểu.
Buổi tối, Ngọc Khê : "Còn mười ngày nghỉ, chúng chơi đây?"
Niên Quân Mân, "Em chơi?"
Ngọc Khê bẻ ngón tay đếm các thành phố, tính toán: " ít nơi, đều nữa. lớn lên ở bờ biển, từng ngắm danh sơn đại xuyên, thăm danh sơn đại xuyên thì như thế nào?"
"Cần đăng ký công ty du lịch ? Đi theo đoàn tự ?"
"Đương nhiên là tự , tự tham quan. Đi theo đoàn quá bất tiện, cái gì cũng đặt sẵn, hơn nữa, các đoàn du lịch bây giờ cũng lộn xộn."
Niên Quân Mân , "Được, theo em."
Nói xong, Ngọc Khê bắt đầu thu dọn đồ đạc, miệng lẩm bẩm: "Ngày mai chuyến bay nào thì chuyến đó."
Niên Quân Mân ôm vợ lên, "Không vội một ngày, ngày mốt cũng muộn, ngủ thôi."
Lần họ đến thành phố phát triển du lịch, đầu tiên là Hoa Sơn. Đi thăm danh sơn một vòng, chuẩn trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-434-se-la-ai.html.]
Chuyến thu hoạch ít, mua nhiều đặc sản. Một thì gửi bưu điện trở về nhà, còn một mang về Thủ đô để tặng quà.
Thu hoạch lớn nhất là Ngọc Khê mua hai củ nhân sâm năm mươi năm tuổi ở tiệm thuốc, tốn hai vạn tệ. tính toán mua về để biếu hai vị ông nội bồi bổ cơ thể.
Trong lòng hạ quyết tâm, đợi Lôi Âm kết hôn, nhất định đến địa phương đó hỏi mua nhân sâm, mua về biếu ông nội bà nội.
Buổi tối, Ngọc Khê đặt nhân sâm mua ban ngày lên đầu giường . Nửa đêm, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mở to mắt, chỉ thấy thẻ tre màu ngọc bích sáng rực, vẫn xung quanh củ nhân sâm. dậy xuống giường mở hộp , bên trong chỉ còn một củ, vội vàng cất .
Ngọc Khê cạn lời. Mới trông chừng một cái mà đồ vật biến mất. Sau trong nhà lẽ thể để nhân sâm nữa , trộm nhà còn lợi hại hơn trộm ngoài nhiều lắm.
Giờ thì đau đầu , còn giải thích với Niên Quân Mân thế nào nữa. Hai củ mua cùng , giờ chỉ còn một củ thì chút nào!
Niên Quân Mân đưa tay sờ thấy chỗ giường trống , mở mắt , “Sao em ngủ?”
Ngọc Khê trở giường, “ dậy uống nước.”
Niên Quân Mân bàn tay to ôm lấy vợ, hôn lên trán cô , “Ngủ sớm , sáng mai chúng chuyến bay.”
“Vâng.”
Ngọc Khê đợi Niên Quân Mân nhắm mắt , cô vẫn suy nghĩ chuyện nhân sâm, chỉ thể trở về cất nó , tìm cách mua thêm một củ nữa.
Cô rằng, tại thủ đô, Trịnh Mậu Nhiên ngủ, dựa thành giường liên tục mân mê cây thẻ tre ngọc, thấy cây thẻ tre ngọc lóe lên ánh sáng yếu ớt, yếu ớt, nếu trong bóng đêm, căn bản thể thấy .
Trịnh Mậu Nhiên nắm chặt cây thẻ tre ngọc, vẫn chằm chằm, nhanh nó biến mất thấy, lúc mới bật đèn dậy, lấy từ két bảo hiểm một quyển sách cảm giác niên đại, miệng lầm bầm, “Quả nhiên nhận chủ .”
Anh dựa ghi chép, thử kích hoạt, mới phát hiện thứ là vật chủ thể. Để kích hoạt nó, mua nhiều d.ư.ợ.c liệu quý hiếm. Nếu d.ư.ợ.c liệu biến mất, tưởng rằng ghi chép là giả.
Dược liệu thì thấy, nhưng nó vẫn phản ứng gì, c.h.ế.t tâm với một nửa , ngờ nó sáng lên, tuy yếu ớt. Nắm chặt cây thẻ tre ngọc, nhất định tìm nửa thanh còn . Nghĩ đến sự bất thường của Uông Hàm, sở hữu nửa , nhất định cũng trải nghiệm bất phàm, sẽ là ai đây?
Còn nữa, nhận chủ , thế nào để lấy đây?
Ngày nghỉ cuối cùng, Ngọc Khê mới trở về thủ đô, sai Niên Quân Mân đưa đặc sản, còn cô vội vàng tiệm t.h.u.ố.c mua nhân sâm, kết quả cho , “Phải đợi vài ngày, nhân sâm tuổi trong kho đều mua hết , thu mua sâm vẫn trở về.”
Ngọc Khê cảm ơn xong, liên tục chạy đến hai tiệm t.h.u.ố.c lớn tiếng, kết quả đều còn hàng tồn, cô cạn lời, cũng là ai mua hết.
Cuối cùng, cô mua ở một tiệm t.h.u.ố.c Bắc nhỏ. Lúc trở về, Niên Quân Mân về đến nhà .
Niên Quân Mân đang cầm điện thoại, “Anh định gọi điện cho em.”
Ngọc Khê tự nhiên đặt ba lô xuống, “ ngoài đổ xăng, tiện thể mua thêm chút hoa quả.”
Niên Quân Mân nhận lấy hoa quả, “Anh đang ăn, rửa đây.”
Ngọc Khê tranh thủ lúc Niên Quân Mân rửa hoa quả, vội vàng lấy nhân sâm . Cô cố ý lấy hộp, chính là để dễ nhét , đặt hai củ nhân sâm cùng , cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Niên Quân Mân bưng nho , đưa cho vợ một quả, “Em nếm thử xem, cứ cảm thấy nho hai năm nay càng ngày càng ngon nữa, cũng quá ngọt, hương vị nho đều biến mất .”
“ là , chỉ còn vị ngọt thôi. Hai năm nay để đáp ứng nhu cầu, nông dân trồng cây ăn quả đua tìm cách tăng sản lượng, t.h.u.ố.c trừ sâu và phân hóa học dùng nhiều hơn, hoa quả cũng mất hương vị.”
Niên Quân Mân chú ý đến hộp nhân sâm, “Lấy , còn sớm nữa, chúng thôi!”
“Được.”
Hai tới nhà ông nội, Vương lão gia t.ử vui vẻ nhận nhân sâm, nhưng Niên lão gia t.ử : “Quá quý giá .”
Niên Quân Mân, “Các ông khỏe mạnh, dù quý giá đến mấy cũng đáng giá.”
Niên lão gia t.ử mở hộp nhân sâm , đây là củ Ngọc Khê mua . Mặc dù nhân sâm đều sai biệt lắm, nhưng sự khác biệt nhỏ vẫn thể nhận . Ngọc Khê cố gắng hết sức để tìm củ tương tự .
Niên Quân Mân chằm chằm nhân sâm, đây là củ mua lúc du lịch. Anh phát hiện vợ đang bằng ánh mắt liếc xéo, bèn giả vờ như thấy, nhưng trong lòng thầm, vợ chuyện gì giấu .
--------------------