Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 454: NỬA ĐIÊN
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:26:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người tiếp theo thử vai, ngờ là của công ty Uông Hàm.
Lôi Âm ghé sát , “Sao thế?”
Ngọc Khê chỉ tên công ty, “Công ty Uông Hàm. Rõ ràng chúng hợp , cô còn cho đến thử vai?”
“Sẽ là đến gây phá hoại chứ! Công ty bọn họ tuyệt đối thể chuyện đó, trong vòng luẩn quẩn tiếng tăm của bọn họ cũng , vì để đạt mục đích mà từ thủ đoạn nào.”
Ngọc Khê hừ một tiếng, “Ông chủ thế nào thì nhân viên thế .”
Ví dụ như Từ Hối Xung thể tính toán, tay cũng thể tính toán.
Lôi Âm : “Vậy bây giờ?”
Ngọc Khê rút tờ đơn, “ với Đạo diễn Ôn một tiếng.”
Đạo diễn Ôn cầm tờ đơn nhíu mày, “Người tới , cho thử vai, đó là vấn đề của chúng . Vạn nhất báo chí đưa tin thì .”
Nói đến đây, trong lòng Đạo diễn Ôn dâng lên sự ghê tởm, càng lúc càng thích cách việc của nhà họ Uông.
Ngọc Khê cũng nghĩ tới điểm , “Vậy thì cứ để họ đến thử vai, nếu thích hợp thì từ chối, như thế nào?”
Đạo diễn Ôn, “Được.”
Nghỉ ngơi kết thúc, diễn viên bước , Uông Hàm là một bà chủ cũng theo, đây là đích đến dò la tin tức.
Kịch bản do Ngọc Khê , cô tự , cô mím môi. Người mà Uông Hàm mang đến, từ ngoại hình phù hợp với nhân vật, thế nhưng là của công ty Uông Hàm, thể dùng. Cô bóp c.h.ế.t nguy hiểm ngay từ nguồn.
Đạo diễn Ôn xem một đoạn diễn, trong lòng rối rắm thôi, rốt cuộc sự ghét bỏ chiến thắng sự yêu thích, ông đ.á.n.h dấu X tờ đơn.
Giữa trưa ăn cơm, Ngọc Khê và Lôi Âm ngoài ăn, cô gọi một ít món thích.
Ở bãi đậu xe, Ngọc Khê mở cửa xe, cửa xe bên cạnh cũng mở , Uông Hàm bước xuống xe. Ngọc Khê thích sự đ.á.n.h giá của Uông Hàm, cô nhíu mày mở cửa xe.
“ , cô m.a.n.g t.h.a.i , chúc mừng nha!”
Giọng điệu Uông Hàm chứa đựng sự thù hận. Hồi cô sinh Niên Canh Tâm, Niên Phong còn chẳng kích động đến thế. Niên Quân Mân sắp con, Niên Phong hận thể cho tất cả sắp ông nội .
Cô càng phái theo dõi Niên Phong, càng cam lòng. Đặc biệt là việc buôn bán của bản cũng chuyện đều thuận lợi, trong lòng càng thêm phẫn hận. Hận đôi vợ chồng Niên Quân Mân phá hoại cuộc sống của cô , hận Niên Phong tán thưởng. Cô là trọng sinh, cơ duyên lớn đến thế mà để mắt tới Niên Phong, thế mà Niên Phong cần cô . Càng nghĩ, trong mắt cô càng mang theo độc.
Ngọc Khê nhíu mày, nghiêng tránh , che khuất ánh mắt thù hận của Uông Hàm. Cô lên xe, cô đang mang thai, giao tế với một nửa điên.
Uông Hàm vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, “Cô tưởng, các ngươi con là thể đạt hết thảy , mơ .”
Ngọc Khê lạnh mặt, “Buông tay.”
Uông Hàm khanh khách , “Chúng cứ chờ xem, cứ chờ xem.”
Cô cơ hội trọng sinh, cô sợ cái gì, đáy mắt lóe lên sự điên cuồng. Cùng lắm thì từ đầu, bắt đầu nhân sinh mới.
Lông tơ lưng Ngọc Khê đều dựng cả lên, cũng Uông Hàm kích thích cái gì, hồi vẫn còn , cô rầm một tiếng đóng cửa xe, lái xe .
Lôi Âm đầu , vỗ ngực, “Cô vẫn đang chúng , trời ơi, cái dạng cô , giống như điên .”
Ngọc Khê xoa trán, cô cũng cảm thấy Uông Hàm sắp điên . Tính thời gian, Uông Hàm hẳn hơn một trăm tuổi , đúng là lão yêu tinh, thật sự là, tâm tư càng lúc càng đổi, cũng càng ngày càng biến thái. Cô luôn cảm thấy, Uông Hàm ở yên với cuộc sống nữa .
Giữa trưa vốn dĩ đói , thế nhưng màn của Uông Hàm khiến cô mất hết khẩu vị. May mà buổi chiều thuận lợi, các diễn viên quan trọng đều ký hợp đồng suôn sẻ, những diễn viên còn , Ngọc Khê cần đến nữa.
Buổi tối ngủ, Ngọc Khê mơ, mơ thấy Uông Hàm. Uông Hàm điên cuồng, cứ một mực đuổi theo lưng cô.
“Vợ ơi, Tiểu Khê, tỉnh dậy, tỉnh dậy.”
Ngọc Khê đột ngột mở mắt, trán là mồ hôi, ẩm ướt, là mồ hôi do sợ hãi, cô thở dốc từng ngụm lớn.
Niên Quân Mân : “Làm ngạc mộng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-454-nua-dien.html.]
Ngọc Khê gật đầu, dựa đầu giường dậy. Niên Quân Mân vội vàng xuống rót một ly nước nóng, Ngọc Khê ôm lấy uống hết nửa ly mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Niên Quân Mân hỏi, “Làm ngạc mộng gì thế?”
Ngọc Khê cũng giấu giếm, kể chuyện của Uông Hàm, “Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, tự dọa thôi.”
Nói xong, sờ bụng. Nếu mang thai, cũng sẽ suy nghĩ quá nhiều, nhưng , đặc biệt cẩn thận, nhất là khi một nhân tố bất định.
Niên Quân Mân nhíu mày, “Công ty huấn luyện xong đợt bảo vệ thứ hai , sắp xếp cho em một nhé, tài xế, cũng thể yên tâm một chút.”
Ngọc Khê dám dùng tâm lý bình thường để suy nghĩ về Uông Hàm, nhất là khi nhớ , Uông Hàm một nửa thẻ ngọc trúc giả. Nếu thẻ ngọc trúc, Uông Hàm cũng sẽ kiêng dè một chút. “Được, .”
Niên Quân Mân vỗ vai vợ, “Thời gian thật sớm, ngủ thêm một hồi nữa .”
Ngọc Khê mơ cả đêm, tinh thần mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ .
Niên Quân Mân cẩn thận đắp chăn cho cô, nghĩ xem ai phù hợp, cũng chuyện t.ử tế với Niên Phong. Uông Hàm dám ngông cuồng, tiền trong tay cô cũng là nhân tố chủ yếu, nếu tiền, cô cũng sẽ dám kiêng nể gì.
Ngày hôm , Niên Quân Mân đưa trở về nhà, giới thiệu với Ngọc Khê, “Vương Bân, hai mươi bảy tuổi, xuất ngũ ba năm, kĩ năng bắt giữ lợi hại, là nhất trong đợt .”
Ngọc Khê , “Chào .”
Vương Bân là tính cách rụt rè, “Chào chị dâu, , chào bà chủ.”
Ngọc Khê vui vẻ, “Cứ gọi là chị dâu , cách xưng hô thiết hơn.”
Vương Bân gật đầu, “Vâng!”
Tiền lương của Vương Bân do công ty của Niên Quân Mân chi trả, tiền thuê cũng là Niên Quân Mân tự bỏ , hề vì là ông chủ của mà lấy tiền.
Sau khi Vương Bân nhậm chức, lòng Ngọc Khê yên tâm ít. Vương Bân thuộc loại bảo vệ năng, chỉ thủ , kĩ năng lái xe cũng , còn một ít tiểu kĩ năng, đương nhiên giá cũng cao.
Tiền thuê Vương Bân một tháng là ba nghìn, gấp ba tiền lương của bình thường. Công ty giữ một phần ba, hai nghìn còn chính là tiền lương của Vương Bân, thuộc nhóm thu nhập cao.
Thời gian trôi qua, giữa tháng 8 tới . Tết Trung Nguyên qua , ông nội đổ bệnh. Ông khỏe , Niên gia gia cũng viện.
Bệnh tình của Niên gia gia đến hung hãn. Chuyên gia Tôn Lão hội chẩn, kết luận nhất trí, bảo chuẩn tâm lý.
Niên Quân Mân vì tiện chăm sóc, sắp xếp hai vị lão gia t.ử ở cùng một chỗ.
Niên Quân Mân và Ngọc Khê bận rộn trong bệnh viện một tuần, bệnh tình của ông nội sai biệt lắm, nhưng Niên gia gia thể xuất viện, chỉ thể ở bệnh viện.
Lòng Ngọc Khê đặc biệt khó chịu, len lén lau nước mắt.
Niên Lão Gia T.ử dựa giường bệnh, “Ông , sống lâu như là lời . Các con bận rộn nhiều ngày , bệnh tình của ông cũng định , đều việc của . Còn Tiểu Khê nữa, mang song thai, ông con gầy thế , mau chóng trở về nghỉ ngơi.”
Vương Lão Gia T.ử tiếp lời, “Hai đứa trở về , ở đây , yên tâm .”
Niên Quân Mân : “Ông nội, con phiền lụy, con đến chăm sóc là .”
Niên Phong vỗ vai con trai, “Con chăm sóc Tiểu Khê là , ở đây bố lo, hai đứa đều trở về !”
Vương Lão Gia T.ử : “Có bố con ở đây , mau trở về !”
Niên Quân Mân, “Vâng, chuyện gì thì gọi điện thoại cho con.”
Ra khỏi phòng bệnh, Ngọc Khê mệt mỏi day day thái dương. Niên Quân Mân đau lòng , “Trở về nghỉ ngơi t.ử tế.”
Ngọc Khê thực sự mệt mỏi, “Ừm.”
Đôi vợ chồng xuống lầu, gặp quen.
--------------------