Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 457: Không lớn thêm trí thông minh
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:26:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Điềm Điềm cầu xin thế nào nữa, Niên Quân Mân vẫn nhất định giúp. Vương Điềm Điềm lôi Tôn Thiên Thiên lóc, ngược càng khiến Niên Quân Mân nhớ sự bạc bẽo của Vương Điềm Điềm lúc Tôn Thiên Thiên c.h.ế.t. Anh cũng nhảm, nhấc điện thoại lên: "Cô báo cảnh sát, giúp cô báo."
Vương Điềm Điềm thật sự hận c.h.ế.t đôi vợ chồng Niên Quân Mân. Cô sa sút đến mức mà họ giúp một chút nào. Cô hồi tưởng về quá khứ, đôi vợ chồng cũng từng giúp cô .
Hoàn tự tìm nguyên nhân từ bản , cô những gì, ngược còn cho rằng sai là khác, oán hận tại giúp đỡ.
Chu Linh Linh vỗ vỗ tay em họ. Vốn dĩ cô khá ngưỡng mộ nhà chồng đơn giản của em họ, nhưng nghĩ kỹ , chuyện gì tồi tệ hơn nhà chồng em họ nữa. Cũng may mắn nhờ tâm lý mạnh mẽ của em họ, bao giờ xem đó là chuyện gì to tát.
Vừa nghĩ như , chuyện của chồng cô chẳng là gì cả.
Sáng ngày hôm , Ngọc Khê . Vừa mở cửa, lên từ lầu. Vừa thấy , "..."
Hôm qua chị họ về chồng cô , hôm nay đến , bao lớn bao nhỏ hành lý, còn cho chị họ , đây là tiền trảm hậu tấu ở lâu dài đây mà!
Ngọc Khê thầm nghĩ trong lòng, cần chào hỏi: "Bác gái, bác đến ạ, cháu giúp bác cầm đồ."
Trần thái thái rõ như lòng bàn tay về nhà đẻ của con dâu. Nhà đẻ của con dâu mạnh mẽ, sự nghiệp của con trai cũng thể giúp đỡ. Nếu thật tại , bà đến tham gia hôn lễ của Lữ Ngọc Khê . Bà híp mắt : "Không cần, con đang mang thai, đừng để căng cơ, tự cầm ."
Ngọc Khê cũng cố chấp nữa. Hành lý của Trần thái thái quả thật nhiều, cũng khá nặng. Giờ chị họ chắc đang ngủ, cô xuống gõ cửa nhà Lôi Âm.
Nhắc đến Lôi Âm, Ngọc Khê xoa trán. Ngày nào cô cũng gọi Lôi Âm . Lý Nham , Lôi Âm thể ngủ thêm một giấc nữa. Ngọc Khê gọi thì cô đợi mà dậy.
Lôi Âm mơ mơ màng màng , thấy Trần thái thái lập tức tỉnh táo, đưa tay nhận lấy hành lý: "Bác đến ạ."
Trần thái thái quả thật chút mệt, tuổi , lau mồ hôi, gõ cửa.
Đợi một hồi, Chu Linh Linh mới dậy mở cửa. Cô mặc đồ ngủ, bụng đặc biệt lớn. Vừa thấy chồng, cơn buồn ngủ lớn đến mấy cũng bay biến, chỉ còn sự kinh ngạc: "Mẹ, ."
Trần thái thái cái bụng của con dâu, khác với con dâu út, khóe miệng càng sâu hơn. Nhất định là cháu trai , uổng công bà trộm đến đây. "Mau nhà, mới tỉnh , ăn cơm đúng ? Ta mang hành lý , mang ít đồ ăn đến, một hồi sẽ nấu cơm cho con. Con ăn gì? Sáng sớm mà hầm canh gà thì , uống chút cháo thịt nạc , tối sẽ đồ ăn ngon cho con."
Chu Linh Linh nuốt nước miếng: "À, , ."
Ngọc Khê đành bó tay, cô giúp chị họ cũng giúp .
Lôi Âm giúp mang hành lý , kéo Ngọc Khê xuống lầu luôn. Lên xe, cô vỗ ngực: "Ánh mắt chồng chị Linh Linh đáng sợ, nhất là lúc cái bụng."
Ngọc Khê khởi động xe, cũng chút sợ hãi: "Bà mong cháu trai đến phát điên ."
Lôi Âm giật giật khóe miệng: "Trọng nam khinh nữ, đúng là hết nổi. Bà cụ tham gia hôn lễ trông đoan trang bao. Haiz, xem, nếu chị Linh Linh sinh con gái thì ?"
"Thì kệ thôi, dù cũng rể ở đó, sẽ để chị họ chịu ủy khuất ."
Lôi Âm nhịn nghĩ: "Em dâu của chị Linh Linh sống sót kiểu gì , cứ sống mắt bà cụ suốt."
Ngọc Khê u uất : "Cho nên từ khi chị họ mang thai, cô liều mạng sinh con trai, sợ rằng chị họ sinh con trai, cổ phần của hai ông bà già sẽ đều cho cháu trai."
Lôi Âm, "... Đáng sợ."
Ngọc Khê hỏi: "Mẹ chồng thì ?"
"Mẹ chồng trọng nam khinh nữ, bà ước gì cháu gái chứ. Mấy thằng nhóc trong nhà đủ để bà chịu đựng , con gái vẫn hơn."
"Nói thật, trong ba đứa , về vấn đề nhà chồng, vẫn là phúc khí, mấy chuyện vớ vẩn của nhà chồng."
Lôi Âm nghĩ đúng là như , nhất là khi so sánh với những chuyện tồi tệ của Ngọc Khê: "Vẫn là hạnh phúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-457-khong-lon-them-tri-thong-minh.html.]
Buổi tối Ngọc Khê về nhà, Trần Trì đang thu dọn hành lý. , đuổi ngoài .
Chu Linh Linh mượn cớ tiễn xuống lầu, ghé qua nhà Ngọc Khê một hồi, chút oán giận, "Biết thế mua căn hai phòng ngủ . Giờ thì , chồng đến ngủ phòng khách, còn cho phép Trần Trì ở nhà, bảo sợ đá trúng đứa bé. Mới đến ngày đầu tiên thôi đấy, may mà tâm lý , thì trầm cảm mất."
"Ráng nhịn , cũng chỉ một tháng thôi."
"Ngây thơ quá, sinh con trai , dự đoán chồng sẽ ở dài dài đấy."
Ngọc Khê, "........"
Chu Linh Linh nghiến răng, "Bà lải nhải với suốt buổi chiều . Dù sinh con trai, bà sẽ bỏ tiền mua nhà, mua căn to hơn. mà tim gan suýt nhảy ngoài, sợ c.h.ế.t khiếp."
"Chuyện cô tìm rể giải quyết thôi."
"Anh thì giải quyết đấy, nhưng rốt cuộc là quanh năm gặp , tiện mới đến đuổi về đúng . Hơn nữa bận rộn một đoạn thời gian, chăm sóc , cũng thể yên tâm, còn năng hùng hồn nữa chứ."
Ngọc Khê tò mò, "Nói cái gì?"
"Anh bảo, đứa bé đời, tuyệt đối sẽ dốc hết sức lực, thà tự chịu ủy khuất, cũng đợi chịu ủy khuất ."
Ngọc Khê, "......."
là hiểu rõ ruột!
Chu Linh Linh đầy hai phút , nếu chồng nhất định sẽ tìm đến. Ngọc Khê vội vàng đưa trái cây mua lúc về cho Chu Linh Linh.
Sau đó Lữ đại cô đến một chuyến, sợ con gái ủy khuất, nhưng một hồi xong, bà , ngay cả bà là ruột cũng thể chu mặt như bà thông gia. Đây là hầu hạ con dâu, mà là hầu hạ tổ tông, lảo đảo trở về.
Ba ngày , Ngọc Khê hề tin tức gì của Vương Điềm Điềm, cô cũng tìm đến cô nữa, cô cũng mừng vì phiền phức tự động biến mất.
Cô thì quan tâm, nhưng Lôi Âm ngày nào cũng theo dõi, lợi dụng mối quan hệ rộng, tin tức vỉa hè nhiều, nên dễ dàng tin tức của Vương Điềm Điềm.
Lôi Âm nhận tin tức xác thực, với bộ dạng chia sẻ chuyện bát quái, "Vương Điềm Điềm hủy hợp đồng , ký với một công ty khác, phí bồi thường hợp đồng do bên chi trả."
Ngọc Khê tê liệt, đoán một cái là ngay ai ký hợp đồng với Tôn Thiên Thiên, "Cô tổ chức đội báo thù ? Không đúng, cô tập hợp tất cả những ý kiến với hai vợ chồng với , ngưng tụ lực lượng ? Nhiều thì sức mạnh lớn ?"
Nước trong miệng Lôi Âm phun ngoài, còn ho khan nửa ngày, "Ha ha, c.h.ế.t , hình như đúng thật đấy. Những cô ký hợp đồng đều chút dính líu đến hai vợ chồng , còn đặc biệt thiện với hai nữa chứ. Cô cũng thật là nghĩ ."
Ngọc Khê xoa trán, "Cũng chỉ cô mới nghĩ ."
Thật lòng mà , khinh thường chỉ IQ của Uông Hàm. Quả nhiên trọng sinh thì IQ cũng tăng lên , cùng lắm chỉ lợi dụng việc trọng sinh để bắt nạt của thập niên bảy tám mươi thôi, vì họ chất phác hơn. Đổi là bây giờ, đừng là cô , ngay cả Niên Quân Mân cũng gần như lột sạch lớp áo khoác của cô , mà cô còn tự đắc nữa chứ!
Lôi Âm đủ , "Cậu cũng cẩn thận một chút, mấy phụ nữ tụ tập với , tuyệt đối là một bụng nước bẩn (ý )."
Ngọc Khê chế nhạo, " là coi thường Uông Hàm, nhưng tâm cơ của cô thật sự nhiều bằng Vương Điềm Điềm. Dù thêm bao nhiêu nữa thì chứ, mỗi đều suy nghĩ riêng của ."
" cảm thấy, công ty của Uông Hàm sớm muộn gì cũng xong đời."
Ngọc Khê đột nhiên nhớ tới một , " , giúp hỏi thăm một chút, biên kịch của công ty Uông Hàm là ai?"
Lôi Âm , "Không cần hỏi thăm, , vẫn luôn quên với ."
Ngọc Khê giật giật khóe miệng, "Thật sự ký ?".
--------------------