Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 458: Biện Pháp
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:26:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lôi Âm gật đầu, " , Chu Tình cũng ký hợp đồng . Cô quan tâm cô , nhưng thì . Cô tài năng thật sự, lừa gạt nhất thời thì , nhưng thời gian lâu, kiểu gì cũng tin đồn lộ . Đạo diễn nổi tiếng sẽ hợp tác, cô cũng chỉ thể nhận một dự án nhỏ. nhiều mà cứ nhào nặn , cũng tác phẩm tinh túy nào. Kim chủ của cô kiếm bao nhiêu tiền, đầu tư và lợi nhuận tương xứng. Rất ít nhớ đến cô nữa, nhưng Uông Hàm đó vài ngày ký hợp đồng với ."
Ngọc Khê nên cái gì, Uông Hàm chỉ thông minh của đủ, cho nên kéo tới góp ?
Bất quá, từ trở thể thấy, trong lòng Uông Hàm ngày càng biến thái, đây là tích lũy thực lực, báo thù đây mà!
Tối về nhà, Ngọc Khê kể chuyện Vương Điềm Điềm ký hợp đồng. Vừa lúc Niên Phong đến ăn cơm, đặt đũa xuống, nhíu mày, "Xem thể kéo dài nữa, xuống tay sớm thôi."
Niên Quân Mân nheo mắt, "Đồ trong tay cô ít, vắt kiệt duy nhất một mới , nếu , cô dễ dàng đông sơn tái khởi."
Ngọc Khê nhướng mày, "Muốn đối phó Uông Hàm?"
Niên Quân Mân, "Ừm, tiền trong tay cô nhiều lắm, cắt đứt nguồn tiền, cô cũng sẽ ngoan ngoãn một chút."
Ngọc Khê im lặng vài giây, "Cho dù cắt đứt nguồn tiền thì là thế nào, Uông Hàm thể dự đoán tương lai ?"
Niên Phong tiếp lời: " t.ử tế phân tích qua những thứ Uông Hàm mua, đều là một thứ hiếm và quý giá. đồ hiếm là thứ tùy tiện thể gặp . Sau khi ly hôn, cũng tìm theo dõi cô . Lâu , cô cũng mua bất luận cái gì nữa. Điều cho thấy, cô mua gần giống hết những thứ quý giá . Đối với giám định đồ cổ, cô cũng hiểu."
Ngọc Khê, "..."
Quả nhiên, Uông Hàm trọng sinh mà thêm cái đầu nào. Đời khả năng mưu kế nào, đời trọng sinh , tiếp xúc nhiều cũng hảo hảo học, chỉ thầm nghĩ đầu cơ trục lợi, lãng phí trắng bó lớn thời gian.
So sánh như , càng ngày càng coi thường Uông Hàm. trọng sinh trở về, đang dốc sức học tập đây, giá sách nhà , sắp đầy . Từ khi Trịnh Mậu Nhiên dạy Ngọc Chi Tứ Thư Ngũ Kinh, cũng xem, hiểu thì hỏi Ngọc Chi, cố gắng giàu kiến thức cho bản . Càng học càng phát hiện, trong sách giới hạn, học điểm dừng.
Niên Quân Mân nheo mắt, "Sao cảm thấy, dự đoán của Uông Hàm là tính nhắm , giống như đều là những thứ nổi tiếng mới ."
Niên Phong sững sờ một chút, t.ử tế hồi tưởng , từ dự án đến đồ cổ, quả thật là như , đều là những thứ tin tức trắng trợn đưa tin. Anh càng ngày càng rõ, "Đây là vì ?"
Ngọc Khê Niên Phong, cúi đầu gặm sườn. chứ, bởi vì đều lên báo, lên tin tức. Đời , Uông Hàm thấy tin tức. Bà già rảnh rỗi việc gì, thứ thích xem là tin tức ?
Niên Quân Mân thấy vợ gặm xong sườn, gắp thêm một miếng, "Ăn nhiều thịt một chút, mấy ngày nay ói nữa, bồi bổ hết chỗ thịt sụt ."
Ngọc Khê ngoan ngoãn gật đầu, nhân tiện len lén Niên Phong một cái. Vị thật sự đáng thương, nếu Niên Phong Uông Hàm trọng sinh, là một bà già thể bà nội của , sẽ nghĩ như thế nào.
Niên Phong cũng rõ, đầu nghĩ nữa, con trai một cái, quyết tâm. Con trai chỉ Uông Hàm tiền để yên một chút, nhưng thì . Sau khi ly hôn đợi lâu lắm , cảm thấy điều tra vẫn luôn động tĩnh, như . Anh từng cảm thấy là , nếu thật sự là cũng thể khống chế tập đoàn.
Uông Hàm còn trả những gì nợ . Nếu bất đồng với dự kiến, liền một đợt thúc đẩy. Không tiền, Uông Hàm nhất định sẽ nghĩ cách chứ, dự đoán, ha, cảm thấy đó là bùa đòi mạng.
Thoáng cái tới hạ tuần chín tháng, bụng Ngọc Khê cũng ba tháng . Mặc dù bụng vẫn bằng phẳng, nhưng sờ thể cảm nhận , bụng còn mềm mại nữa.
Việc Niên Quân Mân thích nhất khi ngủ chính là sờ bụng vợ, tiếc nuối, "Còn đợi hơn một tháng nữa mới t.h.a.i động."
"Lần t.h.a.i động đầu tiên, sẽ thấy . Đợi trở về, tính tính, sáu tháng , bụng cũng lớn ."
Niên Quân Mân áp mặt bụng vợ, “ thật sự , nhưng nâng cao bản , vợ ơi, đóng gói em mang cùng nhé!”
“Anh đang mơ đấy ?”
Nói xong, Ngọc Khê sờ trán Niên Quân Mân, thấy sốt.
Niên Quân Mân, “... mộng tưởng thành sự thật.”
Ngọc Khê phốc một tiếng , đó thở dài, “ cũng chia xa, nhưng , chị họ sắp sinh , viện , Lôi Âm một , công ty thể thiếu , hơn nữa chị họ sang tháng ở cữ, cũng đoàn phim . Ban đầu nghĩ, giai đoạn chuẩn lâu, ngờ đề tài ủng hộ mạnh mẽ, cấp đều tạo điều kiện tiện lợi, Đạo diễn Ôn còn cân nhắc cho , sợ bụng ngày càng lớn sẽ bất tiện, nên càng gấp rút chuẩn , đẩy sớm vài tháng , cũng .”
“ nỡ để em thăm , em tự thăm , lo lắng, em tự đoàn phim, cũng yên tâm, hận thể chia bản bốn mảnh.”
Ngọc Khê nhướng mày, “Sao là hai mảnh?”
“Một mảnh học tập, một mảnh cùng em đoàn phim, một mảnh ở bên các cụ, mảnh cuối cùng đặt ở công ty, vặn bốn mảnh.”
“Haiz, Ông nội Niên vẫn luôn cố gắng chống đỡ, mỗi ông, ông đều tiêm t.h.u.ố.c , chính là chúng lo lắng, chúng cũng chỉ giả vờ , nhưng trong lòng khó chịu, hy vọng già sống lâu trăm tuổi.”
Niên Quân Mân cũng nỡ xa Ông nội Niên, ngay cả Tôn Lão cũng hết cách , chỉ thể hy vọng Ông nội Niên thể sống lâu thêm mấy ngày, thấy đứa bé đời.
Đôi vợ chồng trẻ trò chuyện một hồi, Ngọc Khê còn tinh thần nữa. Chín tháng thời tiết mát mẻ, trong chăn cần quấn , ngược thoải mái, cô kéo chăn lên cao ngủ .
Niên Quân Mân nhẹ nhàng xuống giường, còn nhiều công việc , thực sự mở công ty mới vợ vất vả thế nào, đừng thấy công ty lớn lắm, nhưng những việc xử lý xong.
Ngày hôm , Ngọc Khê đang ăn cơm, Trần Trì mồ hôi nhễ nhại trở về, “Tiểu Khê, chìa khóa nhà để chỗ em một cái , mau tìm cho .”
Ngọc Khê tìm chìa khóa hỏi, “Anh rể, trở về?”
Trần Trì cầm lấy chìa khóa, “Chị em sắp sinh , chúng ngờ ngày dự sinh sớm hơn ba ngày, vốn định ngày mai mới trở về lấy chăn đệm chuẩn , với em nữa, vội vàng trở về.”
Anh thật sự sợ trở về thì đứa bé sinh , nhưng hy vọng vợ sinh quá lâu chịu tội, trong lòng như lửa nướng, còn nướng cả hai mặt.
Ngọc Khê xong cơm cũng ăn nữa, Trần Trì là gọi điện cho Đại cô, cô gọi điện cho Đại cô , đó gõ cửa Lôi Âm, cuối cùng mới trở về quần áo.
Niên Quân Mân theo vợ, “Chậm thôi, chậm thôi, đừng để va .”
Ngọc Khê quần áo xong, vợ chồng Lôi Âm cũng , bốn cùng bệnh viện, buổi sáng , kẹt xe .
Cuộc sống ngày càng hơn, tiền ngày càng nhiều hơn, xe cộ cũng nhiều hơn, nhưng đường sá nhiều nơi sửa sang, thường xuyên tắc.
Chờ bốn tới bệnh viện, vội vàng gọi điện cho Trần Trì, đứa bé vẫn sinh, khi chạy tới phòng phẫu thuật, đèn phòng phẫu thuật tắt, y tá đang bế đứa bé .
Đại cô lao , vội vàng hỏi, “Con trai con gái?”
--------------------
Chương 459 Tác dụng tâm lý
Mặt Lữ đại cô lập tức tối sầm , khiến bà nhớ tới chồng , mặt càng lúc càng đen hơn.
Trần Trì chú ý tới mặt vợ, lòng lộp bộp một cái, "Mẹ."
Lữ đại cô nén giận, con rể là , "Đi xem thử xem!"
Cô y tá giật nảy , nếu chuyên nghiệp đủ, ôm con chặt, mà lỡ rơi thật, cô xong . Nghe thấy là trọng nam khinh nữ, giọng càng , "Bé trai, bảy cân hai lạng, một cái, bế về ."
Trần thái thái một chút cũng thèm để ý giọng điệu tệ hại đó, ngược mừng đến mức mắt híp , cháu trai, thật sự là cháu trai, "Tốt, , cháu trai ."
Lữ đại cô tức đến , hỏi y tá, "Con gái thế nào ?"
Thái độ y tá hơn, "Sản phụ hết thảy bình thường, khi sạch, một hồi sẽ , các vị chờ ở ngoài cửa."
Lữ đại cô cảm tạ, "Cảm ơn, cảm ơn, vất vả ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-458-bien-phap.html.]
Y tá bế con , "Chúng ."
Trần thái thái còn đủ, con bế trở về, bà cứ chằm chằm cánh cửa lớn đóng , thấy con trai tới, vui rạo rực, "Con trai, con con trai , cháu trai ."
Trần Trì cũng vui, đồng thời trong lòng thở phào một , cần đối đầu với nữa , những gì diễn tập trong lòng về việc bảo vệ vợ con gái tủi cũng cần dùng đến.
Lữ đại cô trong lòng càng lúc càng coi thường bà thông gia, thấy Ngọc Khê, bà lầm bầm nhỏ tiếng, "Chị con , dì còn tin, giờ thì tin ."
"Đại cô, dì cũng đừng tức giận nữa, đáng."
Lữ đại cô trong lòng chính là nuốt trôi cơn giận, lỡ như sinh con gái thì ? Bà thông gia nhất định cho con gái sắc mặt .
Trần thái thái cháu trai, thèm để ý mặt đen của bà thông gia, cháu trai , con dâu lớn chính là bảo bối, bà phát lì xì từng một.
Mắt Ngọc Khê sắc bén, liếc mắt một cái thấy trong túi Trần thái thái hai loại lì xì, một cái mỏng, một cái dầy, cô cũng cạn lời.
Trần Trì hận thể tìm cái khe đất chui , mặt đỏ bừng.
Chu Linh Linh , vẫn còn tinh thần, Trần thái thái đầu tiên là với con dâu một câu vất vả , liền bế cháu trai.
Ngọc Khê tiếng gọi tâm can, bảo bối, "..."
Chu Linh Linh vui, cô chỉ sinh con vui, mà còn vết rạn da, đây mới là điều vui nhất, độ đàn hồi của da đặc biệt , cô còn tâm tình sờ bụng.
Ngọc Khê thấy chị họ , đến vội vàng cũng mang quà, chuyện vài câu, mấy Ngọc Khê liền bước .
Trên đường trở về, Lôi Âm hỏi, "Cậu chuẩn tặng cái gì?"
"Khóa vàng."
"Vậy tặng vòng tay vàng, thành một bộ."
Ngọc Khê , "Được."
Hai ngày , Ngọc Khê và Lôi Âm đưa quà tới, Chu Linh Linh nhận lấy, lúc trở về Lữ đại cô cùng.
Lôi Âm tự lái xe đến, Ngọc Khê đưa Đại cô về.
Lữ đại cô trong lòng tức giận, "Con cũng là cháu ngoại của dì mà, cháu ngoại đầu tiên của dì, dì cũng cưng chiều, hai hôm nay, dì đưa tay bế thể đếm , bắt đầu bế cũng chê là bế."
Ngọc Khê, "... thấy cái là ở luôn ."
Lữ đại cô xoa trán, "Dì thấy cũng , vốn dĩ là , dì giúp trông con, chị con trở về , bây giờ hết thảy đều ."
Ngọc Khê, "... chờ chị họ đấy."
Lữ đại cô thở dài, "Dì thấy nhà chị con chuyện để ầm ĩ , bà già , hầu hạ con cũng tính, chỉ sợ bà nhúng tay cho chị con , nếu vì Trần Trì, dì thật sự hối hận ."
Ngọc Khê cũng sợ, "..."
Chị họ xuất viện, trở nhà, Trần thái thái chê nhà nhỏ, thích hợp cho bảo bối cháu trai ở, cuối cùng để Trần Trì đè xuống, buông lời, "Nếu bà chê, thì về ."
Trần thái thái mới chịu yên, vì để tiện chăm sóc con, cho Trần Trì về nhà nữa, ở phòng khách cũng .
Ngọc Khê thấy mấy Trần Trì cứ chằm chằm chờ xem con trai, về nhà với Niên Quân Mân, " thấy hết cữ, Trần Trì nhất định sẽ tiễn Trần thái thái ."
Niên Quân Mân lạc quan, "Em cũng thấy con chính là vận mệnh, Trần thái thái sẽ thỏa hiệp ."
Ngọc Khê lời , cũng chắc chắn nữa, cô tận mắt thấy Trần thái thái coi con như tổ tông.
Niên Quân Mân thấy bà Trần rời , tháng Mười tới , học nâng cao , Lý Nham cũng .
Lôi Âm về đến nhà, "cô xem, lúc , thấy phiền c.h.ế.t , giờ thật , thấy quen chút nào."
Cô cùng, nhưng cũng chỉ là ngẫm thôi, sắp đoàn phim , cô .
trong lòng cũng trống rỗng, chăm sóc như bà hoàng suốt hai tháng nhiều tháng, giờ tự động thủ , động, cùng Lôi Âm thảo luận nữa, dậy về nhà.
Về đến nhà, nhà cửa trống rỗng, ngày về sớm nhưng sẽ cảm thấy trống trải, bây giờ chỉ cảm thấy, cái nhà lớn , nhớ bóng dáng bận rộn của Niên Quân Mân.
Ngồi ở ghế sô pha, chiếc TV đang tắt, há miệng gọi Niên Quân Mân, ngậm miệng , lẳng lặng dậy, rửa trái cây, xem TV còn thú vị nữa, trái cây trong miệng cũng chẳng còn mùi vị gì.
phát hiện , càng ngày càng nhớ Niên Quân Mân.
Bất quá, khả năng thích ứng của mạnh, nhanh tự bắt đầu việc, dồn hết năng lượng dùng hết công việc, sức sống .
Cuối tháng Mười, cũng đoàn phim, bởi vì mang, Ôn Vinh còn chẳng ở phòng đơn, phòng đơn, đương nhiên cùng lúc, cũng là bên đầu tư, điều kiện tự nhiên là .
Lần phim Niên Quân Mân, cũng mang trợ lực, khác biệt, chỉ mang Vương Bân, còn mang Hà Tình, đúng chính là Hà Tình, con gái út của Chu Đại Nữu, em họ của , thực tập năm cuối thi đài truyền hình, ngược đến công ty chúng thực tập.
Bản cô bé còn năng hùng hồn, bảo rằng những đài truyền hình đều là quan hệ cứng, cô bé tay trắng , đến công ty học tập thật , còn dã tâm bừng bừng, mở công ty truyền thông.
Lần trợ lý cho , là do Hà Tình tranh thủ , thật sự tìm , nên đành dẫn cô bé .
Phòng đơn , và Hà Tình cùng ở, hai đều mập, ở cũng rộng mở.
Hà Tình ngoài dạo một vòng, "Chị, điều kiện ở đây thật sự quá kém."
, "Chính bởi vì kém, nên những thôn làng xung quanh mới còn giữ nguyên dáng vẻ , như mới để lấy cảnh phim."
"Chị, ngày mai là thể phim ?"
lắc đầu, "Sẽ , ngày mai họp, đó chọn ngày lành khai máy, khai máy quy củ, thấy hương nến , đều là để chuẩn cho lễ khai máy đấy."
Hà Tình là học báo chí, tuy từng thấy, nhưng cũng qua, "Thật sự linh nghiệm ? Chỉ là tác dụng tâm lý thôi nhỉ!"
sắp xếp xong quần áo, , "Tin thì , tin thì , phần lớn là để yên tâm thôi, đồ đạc của em sắp xếp xong hết ?"
Hà Tình gật đầu, "Chưa ạ, em đang sắp xếp đây."
Cô bé mang ít hành lý, đến nay cô bé vẫn dám nghĩ, cũng sẽ một ngày thiếu tiền, đồ dùng đồ mặc đều là loại , gia đình rốt cuộc cần đau đầu vì mười đồng tiền phí tài liệu nữa, ngẩng đầu chị họ đang lặng lẽ xem kịch bản, tất cả những điều đều là nhờ chị, mà cô bé cảm kích, cũng là cô bé thích nhất.
Hà Tình sắp xếp xong, cơm ở căng tin nhỏ dựng tạm cũng sẵn sàng.
là phụ nữ thai, riêng, Hà Tình cũng ké, hai xuống, Hà Tình nhíu mày, "Anh thế nào cứ chúng mãi thế?"
--------------------