Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 470
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:26:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Quân Mân ho khan một tiếng, "Em quên chúng ? Em xem Hà Huyên, giống . Chúng thật sự sinh con gái, em xem giống chúng . Nếu nhận nuôi thì quan hệ cha ở đó, dù cho chẳng sợ một chút huyết thống cũng , vạn nhất chọc dị nghị thì , chi bằng gửi nuôi thì , quan hệ gì với nhà chúng ."
Ngọc Khê, "... Anh nghĩ xa thật đấy."
"Anh hỏi luật sư , kỳ thật điều kiện của chúng cũng thể nhận nuôi , nhưng nghĩ đến bản , vẫn là viễn kiến một chút thì hơn."
Ngọc Khê, "... thế nào cảm thấy, đang tìm con rể nuôi từ bé cho con gái ?"
Vợ thế, Niên Quân Mân trong lòng dễ chịu chút nào, thế nào cảm giác, con gái sinh , ý định gả con gái , chua lè chịu nổi.
Ngọc Khê phốc bật , "Đừng chán nản nữa, vạn nhất là con trai thì , viễn kiến của coi như nghĩ uổng công ."
"Bây giờ chuyện, đang buồn bực đây."
Ngọc Khê thấy thích để ý tới Niên Quân Mân, tự chui ngõ cụt , tự . Cô cho Hà Huyên tin tức. Tìm thấy Hà Huyên, đứa nhỏ đang bên cạnh đạo diễn Ôn, yên lặng, màn hình phim.
Ngọc Khê vẫy tay, Hà Huyên vội chạy tới, hai tay nắm chặt, "Dì, cháu quấy nhiễu ông Ôn."
"Dì ."
Nếu quấy nhiễu, đạo diễn Ôn sẽ để một đứa trẻ qua đó, đồng thời trong lòng cảm thán, ngờ đạo diễn Ôn cũng là mặt, đứa trẻ nuôi dưỡng , đạo diễn Ôn quý mến lắm.
Hà Huyên hỏi, "Dì, dì tìm cháu chuyện gì ?"
Cậu bé , hôm nay là thủ tục giải trừ nhận nuôi, trong lòng bé sự chờ mong. Hai ngày nay bé ít lén lút , dì sẽ nhận nuôi bé.
Trong ký ức của bé, bố mơ hồ , ấn tượng duy nhất, chỉ c.h.ế.t , cả nhà đều đang chỉ trích bé.
Ngọc Khê kéo tay Hà Huyên trở về cái lều, "Chuyện của cháu giải quyết , chúng chuẩn đợi trở về thủ đô, ký hợp đồng gửi nuôi với cô nhi viện nơi cháu ở, cháu đồng ý ?"
Hà Huyên hiểu, "Gửi nuôi là cái gì?"
Ngọc Khê giải thích việc gửi nuôi, Hà Huyên hiểu , dì chỉ là dì, sẽ trở thành của bé. Trong lòng chút mất mát, nhưng so với việc ai quản, lúc sắp c.h.ế.t, hơn nhiều , bé ngẩng đầu đầy hy vọng, "Vậy cháu thể thường xuyên dì ?"
Ngọc Khê bật , "Gửi nuôi là thể ở tại nhà, kinh tế cô nhi viện cũng hạn, trở về thủ tục xong, cháu sẽ cùng chúng ở cùng ."
Hà Huyên trong lòng vui sướng, "Thật ạ?"
"Thật."
Hà Huyên đặc biệt nhảy cẫng lên, đó mím môi, "Dì, cháu thể đốt giấy tiền cho bố ?"
Mặc dù bố ruột, nhưng trong ký ức mơ hồ, bố đối xử với bé khá .
Ngọc Khê xổm xuống sờ đầu Hà Huyên, "Được."
Sau đó hỏi, "Cháu hận nhà họ Lý ?"
Hà Huyên lắc đầu, "Cháu hận, bọn họ là của bố cháu, từ điểm cháu sẽ hận."
Ngọc Khê an ủi, trong lòng ôm thiện niệm, mới thể khỏe mạnh trưởng thành, cô lầm, "Hảo hài tử, sáng sớm ngày mai dượng sẽ dẫn cháu ."
mang , sẽ đến nghĩa địa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-470.html.]
Hà Tình mấy Ngọc Khê nhận nuôi Hà Huyên, khá kinh ngạc, đó đủ loại suy đoán. Có cho rằng, sắp đứa nhỏ sinh , hy vọng chia sẻ tình yêu thương của con ruột. Trong những suy đoán , nghĩ nát óc cũng nghĩ tới, Niên Quân Mân ý tưởng tìm con rể nuôi từ bé cho con gái đời.
Ngày cuối cùng Niên Quân Mân ở phim trường, buổi sáng trấn mua giấy tiền dẫn Hà Huyên đốt, mua ít đồ ăn trở về, đến tối mới lưu luyến rời .
Hai vợ chồng trẻ gặp mặt đợi đến hai tháng .
Niên Quân Mân rời , Ngọc Khê , nhưng cũng thể nghĩ đến trong cường độ phim cao, mỗi ngày đều bận rộn, đổi địa phương phim khi trời tuyết.
Nửa tháng, chỉ một ngày trời mưa chậm trễ, thời gian khác đều thuận lợi. Bên phim gần hai tháng, cuối cùng cũng kết thúc, trạm tiếp theo chuyển đến phim trường.
Mọi ở ngoài trời quá đủ . Thời tiết càng ngày càng lạnh, mỗi ngày khỏi cái lều đều cảm giác c.h.ế.t. Tới Phim trường ít nhất thể ở trong phòng, ai nấy đều tay chân lanh lẹ thu dọn hành lý.
Thiết vận chuyển , nhân viên theo , áp lực hậu cần khá lớn. Cái lều trả , còn xử lý những chuyện tiếp theo.
Đoàn Ngọc Khê tới thành phố để nghỉ ngơi chỉnh đốn. Mấy Ngọc Khê theo đoàn phim, bọn tự xe riêng, lái xe tới, tàu hỏa. Lái xe tám giờ là tới , nhanh hơn tàu hỏa nhiều.
Một ngày khi rời , Ngọc Khê hỏi Hà Huyên: “Con trở về xem ?”
Trong mắt Hà Huyên đầy mong chờ: “Cháu thể ạ?”
“Đương nhiên là thể.”
Cô chỉ một phát hiện , đứa nhỏ thường xuyên sườn núi về ngôi làng ở xa.
Hà Huyên cong mắt: “Cháu một bạn tên Nhị Ngưu, len lén cho cháu đồ ăn, cháu mới c.h.ế.t đói. Nhà cũng nghèo, cháu xem .”
Ngọc Khê: “Vậy thì len lén xem. Chúng làng, hoặc là gọi . Người nhà họ Lý sẽ khó chịu đấy, đừng để bọn chạm mặt.”
Hà Huyên gật đầu: “Vâng, cháu đường nhỏ.”
Ngọc Khê trả phòng khách sạn, hành lý đều đặt trong cốp xe. lái xe tới ngôi làng. Vì sớm, trời tờ mờ sáng, Hà Huyên len lén làng, Vương Bân theo lên.
Rất nhanh Hà Huyên trở về, dẫn theo một tiểu nam hài, trông lanh lợi, quần áo tuy rách nhưng giặt sạch sẽ gọn gàng, nhà cũng chịu khó.
Ngọc Khê tình hình nhà đứa nhỏ qua lời Hà Huyên. Tiểu nam hài dù tâm tư kín đáo, cũng thể thường xuyên mang đồ ăn ngoài, đây là do cha bé cho phép. đẩy cửa xuống xe, đưa cái bao chuẩn cho Hà Huyên, mới xoay trở về xe.
Hà Huyên nhét cái bao cho Nhị Ngưu: “Cái tặng , bên trong bút vở, là đồ dùng học tập. Còn một tấm địa đồ, dì tớ thế giới lớn, nhất định kiên trì học tập. , còn một bao kẹo nữa, tớ sẽ thư cho .”
Nhị Ngưu vui vẻ nhận lấy: “Người nhà họ Lý tìm bố mới, hóa là thật. Bọn họ còn quên ơn bội nghĩa, nhưng bọn tớ tin bọn . Tớ sẽ học tập thật .”
Hà Huyên lắc đầu: “Không bố , là dì và dượng. Thời gian còn sớm , tớ đây. Hy vọng thể gặp .”
Tình bạn của tiểu hài t.ử thật thuần khiết, lúc chia tay rời, mắt đỏ hoe. Cho đến khi chiếc xe chạy , Nhị Ngưu vẫn vẫy tay.
Hà Huyên hít mũi: “Dì ơi, cháu thể gặp Nhị Ngưu ?”
“Có thể. Đợi con lớn, con thể trở về xem. Điều kiện tiên quyết là con lớn, hoặc là thi đậu ngoài, các con cũng thể gặp . , nhờ Vương Bân tìm trong huyện, mỗi năm sẽ tảo mộ cho bố nuôi của con, con cần bận tâm.”
Hà Huyên: “Cháu cảm ơn dì.”
Xe tới Phim trường, là ba giờ buổi chiều. Nhiệt độ bên thấp mấy độ. Phim trường ít đoàn phim, diễn viên quần chúng cũng nhiều, tấp nập. Ngọc Khê ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trầm xuống. Đây tính là oan gia ngõ hẹp đây...
--------------------