Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 471: Tôi mua rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:27:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Uông Hàm đang ở phim trường, bên cạnh là Từ Nguyệt, hai bọn họ cùng ít , đang dạo quanh các cửa hàng.

 

Ngọc Khê thu hồi ánh mắt. Uông Hàm đích đến đoàn phim thị sát ?

 

Phim trường mấy năm nay phát triển nhanh chóng, kéo theo ít ngành nghề, nhất là dịch vụ và du lịch, xung quanh đây ít khách sạn mới xây dựng.

 

Ngọc Khê ở cùng đoàn phim. Ở đây điều kiện, hảo hảo chăm sóc bản . Đã ngoài gần hai tháng , ngoại trừ bụng đang chậm rãi lớn lên, mặt còn chẳng chút thịt nào.

 

Ở đây một khách sạn bốn , kinh doanh một năm rưỡi, trong nhiều khách sạn, đ.á.n.h giá .

 

Ngọc Khê đích thủ tục ở, yêu cầu một căn phòng lớn (suite), một phòng đơn thương vụ. Ngọc Khê và Hà Tình ở phòng lớn, phòng đơn dành cho Vương Bân.

 

Khách sạn ở đây, khách du lịch nhiều , giá cả đắt hơn các thành phố bình thường. Ở trong thành phố, một căn phòng lớn cũng chỉ hai trăm, nhưng ở đây ba trăm, thật sự đắt.

 

Ngọc Khê tính tiền tháng. Việc phim ở đây thuận lợi, một tháng rưỡi là thể thành. Trong lòng nhẩm tính chi phí, riêng tiền ở hơn một vạn tệ, hơn nữa ăn uống nữa là gần hai vạn tệ.

 

Quản lý lễ tân vui vẻ. Phòng lớn ít, chỉ thích những tính tiền tháng, đáng tiếc tính tiền tháng nhiều lắm, chỉ một đại minh tinh đến từ thành phố G mới tính tiền tháng. Các diễn viên hạng một, hạng hai trong nước, họ chỉ là diễn viên chứ minh tinh, cát-xê cao, bản họ nỡ tiêu tiền, đoàn phim càng an bài thêm chỗ ở. Họ chỉ tiêu về lượng phòng lớn cho thuê mỗi tháng.

 

Tháng thành vượt chỉ tiêu. Người thể ở phòng lớn đều phận tệ, thái độ của đặc biệt , “Mời lối .”

 

Quản lý lễ tân đích đưa lên, mở cửa phòng và giới thiệu: “Tầng hai là nhà hàng, tầng ba là phòng lớn riêng, nếu nhu cầu gì cứ liên hệ với bất cứ lúc nào.”

 

Ngọc Khê , “Cảm ơn.”

 

“Vậy xin phép phiền, mời cô nghỉ ngơi .”

 

Hà Tình tiễn ngoài. Ngọc Khê kéo rèm cửa sổ, đây là tầng mười hai, thể thấy phân nửa cảnh sắc của phim trường. Người nào mắt tinh còn thể thấy đang đu dây cáp.

 

Căn phòng lớn hai phòng ngủ, hai phòng gần như . Điều duy nhất đáng tiếc là ở đây thể nấu ăn, bất quá môi trường tổng thể tệ.

 

Dọn dẹp hành lý xong, mấy tắm rửa, cả mệt mỏi đều tan biến, lúc mới xuống lầu ăn cơm.

 

Dùng điện thoại trong phòng gọi Vương Bân, cùng ăn cơm ở tầng hai. Tầng hai ít đang ăn cơm, trong đại sảnh chỉ còn một bàn.

 

Mấy Ngọc Khê xuống, liền thấy hai Uông Hàm và Từ Nguyệt .

 

Ngọc Khê, “.......” Chuyện cũng thể gặp , , khách sạn nhất mà.

 

Uông Hàm cũng thấy Ngọc Khê, sắc mặt đổi một chút. Lần đến là để thống kê mấy đoàn phim thiếu bao nhiêu tiền, còn bao lâu nữa mới xong. Vừa nghĩ đến chuyện thiếu tiền, trong lòng cô càng hận hơn.

 

Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới. Chỗ khá gần thủ đô, các món ăn hợp khẩu vị của Ngọc Khê. gọi những món thích, gọi thêm canh cho Hà Huyên. Đứa nhỏ cần bồi bổ. Sau đó đưa thực đơn cho Hà Tình, “Thích ăn gì thì tự gọi.”

 

Hà Tình , “Chị họ, bữa em mời.” Cô trợ lý hai tháng nay, tốn một phân tiền nào, tiền kiếm đều tiết kiệm hết, kể mỗi tháng bố còn gửi tiền cho cô , hơn nữa còn quỹ đen , túi tiền giờ rủng rỉnh.

 

“Được.” Ngọc Khê đang chuyện bên , bàn bên cạnh dọn dẹp sạch sẽ, Uông Hàm và Từ Nguyệt qua đó, trực tiếp lơ.

 

Uông Hàm lạnh mặt xuống, đ.á.n.h giá Lữ Ngọc Khê. Sắc mặt tệ, một chút cũng mập. Nghĩ đến chuyện mang mà béo như heo, trong lòng cô càng thêm bất bình, “Vài ngày gặp.”

 

Ngọc Khê coi như thấy, tiếp tục cúi đầu dạy Hà Huyên nhận chữ. đỗi mừng thầm, đứa nhỏ lớn nhanh thật, một chút cũng còn nhút nhát nữa, tư thế cũng hình dạng. Người rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cũng nhịn đoán mò, bố đứa nhỏ là ai? Tại gửi cô nhi viện?

 

Uông Hàm lơ, mặt càng đen hơn, cô ý xé xác Lữ Ngọc Khê .

 

Từ Nguyệt lắc đầu, dám Lữ Ngọc Khê. Trước Lữ Ngọc Khê mặc kệ thế nào, ít nhất sẽ như hôm nay. Trong lòng cô yên, lẽ nào cô kế hoạch của bọn họ ?

 

Uông Hàm dù cam lòng nữa, cũng chỉ thể nhịn. Với tình trạng hiện tại, cô thể gây sự với ai nữa, cô chờ, chờ đến sang năm.

 

Phía Ngọc Khê coi Uông Hàm là chuyện gì to tát, ăn uống ngon lành. Còn Uông Hàm và Từ Nguyệt thì khẩu vị, dù bữa cơm thịnh soạn đến mấy cũng như nhai sáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-471-toi-mua-roi.html.]

 

Ăn tối một nửa, Ngọc Khê đặt đũa xuống , chỉ thấy: “Ngọc Khê?”

 

Ngọc Khê đầu , ồ, hôm nay là ngày gì thế, Từ Hối Xung cũng tới . “Đã lâu gặp.”

 

Từ Hối Xung tìm chỗ bên cạnh xuống. Từ Nguyệt nhiều hơn mấy , nghiêm trọng nghi ngờ, nếu bàn của Lữ Ngọc Khê hết chỗ , Từ Hối Xung nhất định sẽ qua bên đó. Tâm tư vốn rời , cô nữa.

 

Uông Hàm thấy Từ Hối Xung. Cô nhớ rõ, lúc cô xin , bất kể mang theo thứ gì, ánh mắt Từ Hối Xung đều là chế nhạo. Cô dậy bỏ .

 

Mặt Từ Nguyệt đổi một chút, rốt cuộc vẫn theo.

 

Từ Hối Xung chú ý tới Từ Nguyệt, nhưng để Từ Nguyệt mắt. Anh đầu : “Nghe đoàn phim của các cô phim thuận lợi, tiến độ ba tháng mà thành trong hai tháng. xin chúc mừng .”

 

“Cảm ơn.”

 

Quay phim thuận lợi kết thúc chính là một nửa thành công. Mặc dù đặc biệt thích Từ Hối Xung, nhưng vẫn chấp nhận lời chúc mừng của , vì sự may mắn.

 

Từ Hối Xung kỹ lưỡng đ.á.n.h giá Lữ Ngọc Khê. Dù nhưng cô vẫn mảnh mai, làn da mặt đặc biệt . Trong lòng càng thêm chua xót, càng ghen tị với Niên Quân Mân.

 

Anh nhưng thật trò chuyện thêm, đáng tiếc hẹn gặp tới , chỉ thể rời .

 

Từ Nguyệt là nhạy cảm. Nhiều năm tiếp xúc với Từ Hối Xung, cô quá hiểu rõ . Phản ứng của Từ Hối Xung lọt mắt cô , cô nheo mắt , đây là tính toán thích ? Cô nghiêng đầu Lữ Ngọc Khê, thể thừa nhận, Lữ Ngọc Khê thật sự và cũng thông minh.

 

Ăn cơm xong, mấy Ngọc Khê ngoài dạo một vòng, mua ít đồ. Ngọc Khê lưu lượng khách, nheo mắt : “Nếu bên mở một cửa hàng kinh doanh đồ lưu niệm xung quanh thì nhất định sẽ ăn nên .”

 

Vừa như , trở về liền gọi điện thoại cho chị họ. Chu Linh Linh dỗ xong đứa nhỏ: “Tới Ảnh Thị Thành ?”

 

“Ừm, giọng điệu vui vẻ của chị, chồng chị tiễn ?”

 

Chu Linh Linh thấy đau lòng. Để trở về , chị chồng đ.á.n.h vài trận đại chiến , chứng kiến thế nào là thật sự , ầm ĩ, thắt cổ. “Anh rể chị đích tiễn bà về đấy, em thấy chứ, quá đáng ghét.”

 

Ngọc Khê thể tưởng tượng : “Tiễn bà về thì , chị cũng yên tâm.”

 

“Haizz, cũng may là rể chị về phía chị, nếu , chị xé xác cả luôn.”

 

Ngọc Khê khá thông cảm cho rể. Một bên là , một bên là vợ, chịu đựng sự kẹp giữa còn lòng cả hai bên. Không đề cập tới bà Trần nữa, về chuyện mở cửa hàng đồ lưu niệm.

 

Chu Linh Linh: “Chị nhưng thật qua đó, nhưng công ty thể thiếu chị, chị còn chăm sóc đứa nhỏ. Nếu em thời gian thì xem xét, chỗ nào thích hợp, chị sẽ cho qua đó khảo sát.”

 

“Được.”

 

Hai chị em gái trò chuyện một hồi thì cúp máy. Bởi vì đoàn phim tới cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, ngày hôm , Ngọc Khê việc gì, buổi sáng liền dạo.

 

Đi dạo tới Tây Thành, thấy cả con phố đều bán đồ cổ và thư họa. tò mò xuống xe. Không ngờ, Ảnh Thị Thành cả phố đồ cổ.

 

Ngọc Khê hiểu nhiều lắm về đồ cổ, nhưng về mặt thư họa thì một ít. tới quầy bán thư họa, mắt những bức thư họa đang treo. ông nội nhắc tới nhiều, tai mắt thấy cũng thể phân biệt thật giả.

 

Chủ quầy thấy lái xe , là khách tiền. “Cô nương thích ? Thích thì bán rẻ cho cô, năm mươi vạn.”

 

Ngọc Khê: “.......”

 

dọa , đồ giả cũng đáng giá như ? Chưa đợi Ngọc Khê chuyện, phía hô lên: “ lấy!”

 

Ngọc Khê đối với giọng quá quen thuộc: “.......”

 

--------------------

 

 

Loading...