Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 472: ĐÀO HỐ
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:27:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Hàm to, hấp dẫn ít . Cô nén sự kích động, chăm chú chằm chằm bức thư họa, giống như đang bảo bối , cảnh giác những xung quanh, sợ Lữ Ngọc Khê cướp mất, liền trực tiếp đòi mở chi phiếu.
Ngọc Khê, “........”
Cô thật sự tin . Vương Hàm đúng là phân biệt thật giả. thấy khó hiểu, Vương Hàm vội vàng đến thế, dám chắc nữa. Lẽ nào nhầm ?
Vương Hàm thấy Lữ Ngọc Khê vẫn tiếp tục chằm chằm, bước nhanh tiến lên, “ mua.”
Ngọc Khê thế nào cũng thấy là đồ giả. Dù là tranh chép thật đến mấy thì vẫn là giả. Cô khẽ giật khóe miệng, lùi một bước.
Vương Hàm lúc mới thở phào nhẹ nhõm. Cô chứng kiến vận may của Lữ Ngọc Khê, nếu thì bảo vật đến tay cô . Cô đồ cổ, nhưng cô thật sự cần tiền. Thứ Lữ Ngọc Khê để mắt tới nhất định là thật, cô thể giải quyết vấn đề tài chính .
Từ Nguyệt thì ngây . Rõ ràng là còn bao nhiêu tiền nữa, mà thoáng cái lấy năm mươi vạn. Số tiền mang theo là để ứng phó khẩn cấp cho đoàn phim. Trong lòng quýnh lên, cô vội vàng tiến lên giữ c.h.ặ.t t.a.y cầm chi phiếu, “Tổng giám đốc Vương, đoàn phim vẫn đang đợi cô đấy!”
Chủ sạp cảnh giác Từ Nguyệt, thấy chặn cho mua, liền chịu. Thật vất vả lắm mới gặp một con mắt to siêu cấp mù lòa, hôm nay là ngày ông phát tài, ai cũng . Ông nhanh chóng giật lấy chi phiếu, xác nhận là thật, híp mắt, “ gói cho cô ngay đây.”
Ánh mắt của Ngọc Khê đặt Từ Nguyệt. Sự vội vàng của Từ Nguyệt lọt mắt cô. Xem , Vương Hàm thật sự thiếu tiền. Chi phiếu sẽ là chút tiền cuối cùng của cô đấy chứ? Hồi tưởng dáng vẻ Vương Hàm vung tiền như rác cách đây một thời gian, bây giờ, đúng là thì c.h.ế.t.
Vương Hàm căn bản lọt tai lời Từ Nguyệt . Trong mắt cô chỉ là tiền. Khoảng thời gian cô bán quá nhiều bảo bối . Cái thời đại đáng ghét , nếu là hiếm thế trân bảo, giá tiền đấu giá cũng là giá trời. Nếu chờ thêm mười mấy năm nữa bán, cô cũng sẽ thiếu tiền.
Ngọc Khê định Vương Hàm chuyện ngu xuẩn nữa. Ngược , cô chú ý hơn đến Từ Nguyệt. Xem , bày mưu tính kế bên cạnh Vương Hàm chính là Từ Nguyệt.
Nếu quả thật là như thế, thì hãm hại cô và đoàn phim cũng là Từ Nguyệt . Nhiệt độ trong mắt cô dần dần hạ xuống, nhanh, cô cong khóe miệng, “Hà Tình, dẫn em xem nữa.”
Hà Tình hồn khỏi sự kinh ngạc. Năm mươi vạn đấy, năm mươi đồng. Không đúng, cho dù là năm mươi đồng cũng là tiền lớn , chứ năm đồng. Chỉ vì một bức tranh mà lấy là lấy , đây mới là thế giới của giàu , “Ồ, ồ.”
Ngọc Khê cố ý lớn tiếng. Vương Hàm thấy, thúc giục ông chủ, “Nhanh lên đóng gói , , chậm thôi, chậm thôi, đừng hỏng đấy.”
Chủ sạp nhận năm mươi vạn, một chút cũng tính toán, vẫn luôn vui vẻ hớn hở.
Mắt Ngọc Khê lóe lên một cái, cô xoay nhưng mau.
Hà Tình khỏi đám đông, nhỏ giọng hỏi, “Chị họ, chị sẽ mua bức thư họa ?”
“Không.” Cô trả lời đặc biệt dứt khoát.
“Tại ?”
Ngọc Khê dùng hình dáng của miệng khi phát âm , “Giả.”
Hà Tình mở to mắt, dám lên tiếng nữa, vỗ ngực, năm mươi vạn, mua đồ giả.
Phố đồ cổ ở đây hẳn là xây dựng để phục vụ cho cảnh của thành phố điện ảnh và truyền hình. Đại bộ phận là để lừa khách du lịch. Những thể du lịch thông thường đều kém tiền. Không ít sạp hàng bày bán tùy tiện, đồ cổ đều cũ kỹ, giống như thật , kỳ thật chín phần là giả, đều là lấy từ các chợ đồ cổ ở các nơi về.
Ngọc Khê ông nội nhiều , nên cô rõ các mánh khóe. Những sạp hàng cô qua, một trăm phần trăm đều là giả. Cô liếc phía , quả nhiên Vương Hàm đang theo.
Cô sạp hàng phía , bước nhanh tới, cầm bảng chữ mẫu lên, cẩn thận lật xem.
Mắt chủ sạp đảo qua đảo . Ông rõ ràng động tĩnh phía . Những trong mắt ông chính là tiền, “Cô nương, chỗ là đồ thật, cô xem bảng chữ mẫu , của Vương Hi Chi đấy.”
Ngọc Khê, “........”
Bán đồ giả thì thể tâm một chút ? Cô còn thấy những bán hàng gần đó lưng trộm. Cô hối hận vì đến sạp hàng , chủ sạp quá giỏi khoác lác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-472-dao-ho.html.]
Chủ sạp thấy biểu cảm của cô nương cứng đờ, tưởng rằng dọa sợ, bèn thổi phồng càng hăng hơn, “Cái là tổ tiên truyền , tuyệt đối là hàng thật, đừng thấy mới mấy trang, thể bảo tồn là hiếm lắm , nghĩ đến năm xưa Phá Tứ Cựu bảo vệ , với tổ tông của .”
Ngọc Khê, “.......”
Cái là ở thành phố điện ảnh lâu quá, sống thành diễn viên kịch .
Mặt Hà Tình đỏ bừng, dù cô cũng là một học bá, tuy chuyên ngành khảo cổ, nhưng đối với Vương Hi Chi cũng hiểu , cô dám thẳng, sợ !
Ngọc Khê ngắt lời chủ sạp đang tiếp tục thổi phồng, “Xin hỏi, ông họ gì?”
“ họ Lưu.” Thuận miệng họ thật, vội vàng tiếp lời: “Nghĩ đến năm xưa, nhà chúng vì sống sót, đổi họ, với tổ tông!”
Ngọc Khê, “........”
thật sự , nhưng vì hố Uông Hàm, chỉ thể nhịn xuống, hy vọng đừng nín đến mức nội thương.
Ngọc Khê bên đang nhịn xuống, những chủ sạp gần đó và những xem náo nhiệt nhịn , nhao nhao khẽ.
Chủ sạp trừng mắt, những đừng phá chuyện của , đồng thời cũng chột , chút thổi phồng quá đà .
Ngọc Khê lật xem bảng chữ mẫu, giả mà cứ như thật, vẫn là trái lương tâm hỏi, “Bao nhiêu tiền?”
Xung quanh hít một khí lạnh, đồ giả như mà thổi phồng cũng tin , những chủ sạp khác nhao nhao ném ánh mắt hâm mộ tới, đồ ngốc khó gặp quá!
Khách du lịch lên tiếng, tuy ăn mặc tệ, cũng thể tiêu tiền kiểu chứ, nhưng thấy những chủ sạp gần đó, những đều là một phe, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Chủ sạp trong lòng vui vẻ, uổng công nước miếng của , thầm niệm trong lòng, cứ đến thêm mấy đứa ngốc nữa thì , “Ba mươi vạn, tổng cộng ba tấm, một tấm mười vạn.”
Ngọc Khê cầm bảng chữ mẫu ý buông xuống, ánh mắt liếc thấy Uông Hàm gấp đến độ , vẻ mặt do dự, “Đắt quá.”
Chủ sạp mím môi, “Cô nương, cũng là thấy cô hợp nhãn duyên, nếu năm mươi vạn cũng bán , bảng chữ mẫu của Vương Hi Chi đó, bảo tàng cũng nhất định .”
Ngọc Khê chần chừ, Uông Hàm gấp đến độ , “Cô cần, cần, ba mươi vạn, một phân ít.”
Chủ sạp Ngọc Khê nữa, ánh mắt nóng rực phụ nữ đang chi phiếu, ôi, còn đứa ngốc nữa, “Phu nhân, chỗ còn đồ khác, bà xem ?”
Uông Hàm từ tận đáy lòng cho rằng Lữ Ngọc Khê vận khí , cô chỉ cần thứ Lữ Ngọc Khê chạm , nghĩ đến cái bát trân bảo, càng nhanh hơn, “ chỉ cần bảng chữ mẫu .”
Chủ sạp tiếc nuối nhận lấy chi phiếu, với cô nương đang cầm bảng chữ mẫu: “Cô nương, chỗ bảng chữ mẫu khác, cô xem thêm , đều là hàng thật, chân tích của đại sư.”
Uông Hàm lạnh mặt, “Lữ Ngọc Khê, bảng chữ mẫu là của , cô nên buông xuống .”
Ngọc Khê một khuôn mặt buông xuống, đó giả vờ cao hứng, “Tại cô cướp thứ trúng?”
Uông Hàm đắc ý vênh váo, “ mua , thể là cướp .”
Ngọc Khê trợn mắt, kéo Hà Huyên, “Chúng .”
Từ Nguyệt Tòng từ việc mất ba mươi vạn mà hồn , nghi ngờ chằm chằm Lữ Ngọc Khê, nhưng thấy dáng vẻ phẫn nộ vì sự bất công của Lữ Ngọc Khê, cảm thấy suy nghĩ nhiều , đúng, nhất định là cô suy nghĩ nhiều , nhất định là...
--------------------