Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 476: Sai rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:27:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hà Huyên cuống lên, đuổi theo, nhưng chớp mắt biến mất. Cậu bé đỏ hoe mắt, "Vở bài tập của con, tranh của con."

 

Ngọc Khê kéo Hà Huyên, "Không , lên xe ."

 

Cô sợ lát nữa khác tới, chi bằng thì hơn.

 

Hà Huyên trong lòng , ngoan ngoãn lên xe. Vương Bân cũng chần chừ, lái xe , lộ trình cũng đổi.

 

Đợi khỏi khu điện ảnh, Hà Tình giận tím mặt, "Nhất định là Uông Hàm, nhất định là cô ."

 

"Đây là cam lòng nên liều một phen cuối cùng, đáng tiếc là cướp nhầm đồ ."

 

Hà Tình phì , "Chắc chắn Uông Hàm sẽ biểu cảm cực kỳ đặc sắc khi thấy món đồ cướp ."

 

Ngọc Khê xoa đầu Hà Huyên. Cô thấy cái túi đựng tranh cổ nên vẫn vứt . Hà Huyên ở đoàn phim, thấy vẽ tranh, thích, liền mua bút vẽ và giấy vẽ cho con, dùng túi đựng tranh cổ để đựng, ngược âm sai dương thác cướp nhầm . Cô cong khóe miệng, đứa nhỏ cũng là tiểu phúc tinh.

 

Hà Tình tiếp tục : "Đáng tiếc thể báo cảnh sát. Cướp giấy vẽ của một đứa nhỏ, bắt cũng chỉ là cảnh cáo, haizz!"

 

Vương Bân tiếp lời, "Có thời gian báo cảnh sát, chúng chi bằng về thủ đô sớm một chút, miễn cho bọn họ còn chiêu trò ."

 

Hà Tình chút sợ hãi, ", sớm là nhất."

 

Ngọc Khê cúi đầu với Hà Huyên: "Đừng buồn nữa, về thủ đô mua cho con cái khác."

 

Hà Huyên hiểu, còn buồn nữa, nhưng bé vẫn sợ hãi, kéo tay dì. Cảm nhận bàn tay dì mềm mềm, trái tim bất an cũng yên hơn một chút, "Vâng."

 

Xe chạy bốn giờ, càng về phía Bắc, thời tiết càng lạnh, cũng thấy bông tuyết, Hà Huyên trợn tròn mắt, "Tuyết rơi , tuyết rơi ."

 

Hà Tình bật , "Em thấy tuyết bao giờ ?"

 

Hà Huyên : "Thấy , nhưng thấy tuyết nhiều như . Ở trong thôn, con chỉ thấy lác đác vài thôi."

 

Nếu thật sự tuyết lớn như , năm ngoái c.h.ế.t cóng , sống đến bây giờ.

 

Ngọc Khê tính ngày, sắp hai tháng , "Cũng tuyết ở thủ đô lớn cỡ nào, chớp mắt sắp đến Tết ."

 

Hà Tình gật đầu, " , ngoài vài tháng , đây là đầu tiên em lâu như , nhớ bố . chị, năm nay Tết chị về quê ăn Tết ?"

 

"Không về, bố thương , Tết sẽ qua đây ăn Tết."

 

Hà Tình xong, cảm thán, kế thể như ruột, thật sự ít, kế của chị thật sự .

 

Trong xe mở máy sưởi, bên ngoài đang tuyết rơi, thể mở cửa sổ, nhiều một chút liền chút buồn ngủ. Ngọc Khê ôm Hà Huyên mơ mơ màng màng ngủ .

 

Lúc tỉnh , cô giường ở nhà, quần áo thành đồ ngủ, trong phòng đặc biệt ấm áp. Nhìn đồng hồ, năm giờ .

 

Cô ngủ say.

 

Ra cửa, cơm canh dọn lên bàn, Niên Quân Mẫn vẫn đang bận rộn trong bếp. Đứng ở cửa bếp, Hà Huyên đang rửa rau, một lớn một nhỏ bận rộn, Ngọc Khê cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp, cũng đặc biệt hạnh phúc.

 

Niên Quân Mẫn cảm nhận , đầu , "Đói , món canh cuối cùng sắp xong ."

 

"Không đói lắm, nhiều đó Niên Quân Mẫn."

 

"Không nhiều lắm, lát nữa chị họ và rể, với cả vợ chồng Lôi Âm sẽ qua đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-476-sai-roi.html.]

 

Ngọc Khê mới , nhà chỉ hai lớn, nhiều lắm, mười món, " lấy rượu , cả ly rượu nữa."

 

"Được."

 

Canh của Niên Quân Mẫn xong , bốn Chu Linh Linh cũng tới.

 

Chu Linh Linh quanh Ngọc Khê một vòng, "Quân Mẫn béo chút nào, còn tin, gặp thì tin thật. Nếu bụng to đùng, còn nghi ngờ m.a.n.g t.h.a.i đấy."

 

Sau đó thương, "Lần phim chịu ít khổ sở , vốn dĩ là phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i ."

 

Nhất là nghĩ tới lúc mang thai, sớm nghỉ phép ở nhà , em họ còn chạy theo đoàn phim, điều kiện , càng thương hơn.

 

Ngọc Khê thấy khổ sở lắm, " , cảm thấy , bác sĩ cũng con khỏe mạnh."

 

Lôi Âm hâm mộ đến phát cuồng, "Nếu m.a.n.g t.h.a.i cũng thể giống thì , sinh xong cũng cần giảm cân thì thật ."

 

Chu Linh Linh chớp chớp mắt, "Điều kiện tiên quyết là cô t.h.a.i mới ."

 

Mặt Lôi Âm đỏ lên, Lý Nham cũng ngượng ngùng, lén bụng vợ. Anh cũng cố gắng lắm , chỉ cần thời gian là cùng vợ nỗ lực cho thế hệ , nhưng cứ trơ là chẳng thấy thai. Nhìn xem, lớn nhất mà vẫn con, thật sự quý trẻ con.

 

Ngọc Khê thấy sắc mặt của đôi vợ chồng, : "Con cái là duyên phận, đến lúc đến thì sẽ đến. Mẹ , mỗi đứa trẻ đến nhà lúc nào đều định sẵn ."

 

lừa , kế thật sự như , bố cũng tin. Cho nên lúc m.a.n.g t.h.a.i Ngọc Chi, hai vợ chồng , dù phạt tiền cũng sinh. Đứa trẻ vốn nên sinh ở nhà , nếu cô thật sự bỏ , sẽ đầu t.h.a.i nhà ai, đổi cũng là vận mệnh của đứa trẻ.

 

thì kế thật nhiều, cũng nhớ nhiều lắm, nhưng tin chắc rằng, mỗi đứa trẻ đều là duyên phận.

 

Lôi Âm lời Ngọc Khê , còn sốt ruột nữa, Hà Huyên đang ngoan ngoãn, "Đứa bé lớn lên thật ."

 

Ngọc Khê , " ."

 

Càng lớn càng xinh , lớn lên, sẽ say mê bao nhiêu cô gái.

 

Ăn cơm tối xong, vợ chồng chị họ về, bảo mẫu đang trông con ngủ, họ lo lắng. Vợ chồng Lôi Âm , Niên Quân Mẫn và Lý Nham thư phòng.

 

Lôi Âm ghế sô pha, "Ba tháng hơn cô vắng, Lôi Tiếu và Lý Tiêu tiến triển đặc biệt nhanh, quan hệ nam nữ xác định ."

 

"Lý Tiêu mà xác định, thật sự đ.á.n.h . Tâm tư hai đứa đều rõ ràng , xác định sớm càng ."

 

Lôi Âm lo lắng: "Nói thật, lạc quan lắm. Trong giới nhiều cám dỗ hơn, Lý Tiêu tâm tư, Lôi Tiếu thật sự chơi Lý Tiêu. Vạn nhất Lý Tiêu chịu nổi cám dỗ, lúc đóng phim nảy sinh tình cảm với nữ diễn viên thì !"

 

Ngọc Khê cũng , thời gian một bộ phim truyền hình điện ảnh khá dài. Nếu là diễn viên chính, cảnh nhiều, đối thủ diễn cũng nhiều, tự nhiên thời gian ở chung sẽ nhiều hơn, còn nhập vai cảm xúc. Không ít thoát , ngược nảy sinh tình cảm. " nghĩ Lý Tiêu sẽ , lạnh lùng."

 

Lôi Âm chớp chớp mắt, "Lạnh lùng?"

 

Ngọc Khê gật đầu, "Anh đặc biệt lý trí, rõ hơn bất cứ ai, nhất là đối với phụ nữ bước giới giải trí thì đặc biệt đề phòng. Chỉ cần việc thích Lôi Tiếu là thể thấy, thích tâm cơ, thẳng thắn. Người luôn tìm chính là ngoài giới."

 

Lôi Âm nghĩ thấy đúng thật, Lý Tiêu giữ cách với tất cả . Với tân binh của công ty là Bộ Hân Hân, cũng lạnh lùng. Nếu cùng công ty, còn chẳng thèm chuyện. "Nếu đúng là như , an tâm ."

 

Ngọc Khê bật , " thấy cô càng ngày càng dáng chị gái đấy."

 

Lôi Âm cũng , "Cô ở thủ đô, chỉ thể trông chừng thôi. Vốn dĩ ở gần , hai đứa nhỏ nghỉ hè đến công ty giúp việc, càng trông chừng, ngược trách nhiệm của gia tăng ít."

 

Ngọc Khê hỏi, "Hà Giai Lệ và Lôi Quốc Lương ? Bọn họ thường xuyên đến thăm Lôi Tiếu ?"

 

 

 

Loading...