Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 477: Lỗi tại ai?

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:27:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lôi Âm : "Hà Giai Lệ dạo năng đến lắm. Không ngờ về già bà thông minh , nên bám víu ai. Tớ cho điều tra, con riêng của chồng đối xử với bà cũng tạm, nhưng dù vẫn là con ruột thì đáng tin hơn. Vốn dĩ những tổn thương bà gây cho Lôi Lạc lớn, nên giờ bà nắm bắt cơ hội hàn gắn, trông cũng dáng , còn đến đây nấu cơm nữa."

" là thông minh lên thật."

"Phải đó, Lôi Tiếu bảo Hà Giai Lệ dành dụm một ít tiền, đóng một phần học phí cho em và Lôi Lạc đấy!"

Ngọc Khê nheo mắt: "Xem ông chồng hiện tại của Hà Giai Lệ cũng khá lợi hại."

"Sao ?"

"Hà Giai Lệ chắc chắn rót mật tai thường xuyên thì thái độ mới chuyển biến như thế. Tớ từng gặp chồng bà hai , đó là một khéo léo. Việc Hà Giai Lệ lén để dành tiền, ông thể ? Có khi chính ông gợi ý cũng nên."

Lôi Âm ngẫm nghĩ: "Cũng đúng. Thôi nhắc bà nữa, còn Lôi Quốc Lương, nhặt đồng nát thế nào mà cơ hội ăn. Mới mấy tháng mà đổi nhà, điều kiện khá khẩm hơn nhiều. Ông cũng đầu óc đấy chứ, như cũng , khỏi phiền đến tớ."

Hai trò chuyện thêm một lát thì vợ chồng Lôi Âm về. Ngọc Khê xem tivi thêm một lúc, thấy Niên Quân Mân tắm rửa xong cho Hà Huyên nên cô cũng tắt tivi ngủ.

Phòng của Hà Huyên do một tay Niên Quân Mân trang trí: ga giường xanh biển, bàn học, kệ sách nhỏ... Sợ đứa trẻ ở một sẽ sợ, còn mua một con khủng long nhồi bông thật lớn đặt giường.

Đợi đứa nhỏ ngủ hẳn, hai vợ chồng mới trở về phòng .

Niên Quân Mân vợ, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên. Anh lên giường bóp chân cho cô: "Chân sưng ."

"Chuyện bình thường mà, m.a.n.g t.h.a.i ai chẳng thế. Em còn là dạng nhẹ đấy, buổi tối ít khi chuột rút."

Niên Quân Mân càng thêm xót xa: "Về thì hãy nghỉ ngơi cho ."

Ngọc Khê xuống: "Giờ bảo em đến công ty em cũng chẳng , nghỉ ngơi thật thôi."

Cô định bắt đầu tận hưởng phúc lợi của bà bầu. Trước khi sinh con, cô việc nữa, trừ những việc thực sự cần thiết. Mang t.h.a.i mà vẫn đúng là quá vất vả.

Niên Quân Mân vui mừng: "Được, sáng mai chúng thủ tục nhận nuôi dưỡng Hà Huyên . Quy định cứ bắt cả hai mặt, thật là rắc rối."

"Bình thường mà, như mới là trách nhiệm. Sáng mai thủ tục, chiều thăm các ông."

"Được."

Ngọc Khê trò chuyện thêm với chồng, nhưng chiếc giường ở nhà quá êm ái, cô ngáp ngắn ngáp dài chìm giấc ngủ.

Có chồng ở bên đúng là sướng như tiên, Ngọc Khê về cuộc sống như một nữ hoàng. Sau bữa sáng, hơn tám giờ cả nhà xuất phát. Vương Bân nghỉ phép, việc liên tục hơn ba tháng cũng cần xả .

Hai vợ chồng chuẩn đầy đủ giấy tờ đến cô nhi viện. Nơi Hà Huyên từng ở là một trong những cô nhi viện lớn nhất Thủ đô, trẻ em ở đây đông.

Khi xe chạy , những đứa trẻ đang chơi đùa trong sân đều khựng , đồng loạt về phía chiếc xe với ánh mắt mong chờ. Đứa trẻ nào cũng hy vọng đón , mà xe thì điều kiện chắc chắn .

Ngọc Khê bước xuống xe thấy đám trẻ từ xa, tiến gần nhưng chẳng dám.

Lòng cô thắt . Cô hiểu nổi, đa phần những đứa trẻ đều lành lặn, bình thường, tại cha sinh chúng nuôi dưỡng?

Hà Huyên xuống xe, đám trẻ định tiến lên bỗng khựng . Lúc bé rời còn quá nhỏ, chúng nhận , chỉ thắc mắc tại cô nhi viện đứa trẻ khác cùng lớn đến.

Viện trưởng bước , ánh mắt dừng Hà Huyên. Bà vẫn nhớ đứa nhỏ , ngờ nó chịu khổ cực đến : "Mau trong ."

Cả nhóm văn phòng, luật sư mà Niên Quân Mân mời cũng đến.

Niên Quân Mân giới thiệu: "Đây là vợ , cô phim về."

Ngọc Khê mỉm : "Chào viện trưởng ạ."

Viện trưởng đáp lời. Bà xem qua hồ sơ của hai , tuy chỉ một phần nhưng bà nhận thức điều kiện của họ . Nhìn Hà Huyên giờ đây trắng trẻo béo , khác hẳn với tấm ảnh lúc mới cứu, bà đứa trẻ thực sự gặp quý nhân: " cũng ngờ đứa trẻ nhận nuôi gặp chuyện tồi tệ như thế."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-477-loi-tai-ai.html.]

Ngọc Khê tiếp lời: "Viện trưởng, bà thể điều tra hết chuyện . Lần chúng cháu chỉ đến để thủ tục nuôi dưỡng, đây là 200.000 tệ, chút tấm lòng của chúng cháu gửi đến cô nhi viện."

Viện trưởng sững sờ. 200.000 tệ là một con lớn, bà đang đau đầu vì tiền học phí cho bọn trẻ năm tới: "Cảm ơn, cảm ơn hai cháu nhiều. Vậy xin phép nhận lấy."

Thực sự là nơi quá thiếu thốn!

Thủ tục đó diễn thuận lợi. Viện trưởng ký tên Hà Huyên. Sau đứa trẻ sẽ trưởng thành trong gia đình , dù ai nhận nuôi cũng sẽ lùi bước. Hơn nữa Hà Huyên giờ chín chắn hơn, chủ kiến riêng, chắc cũng ai khác nhận nuôi nữa. Bà xoa đầu bé: "Sau hãy sống thật với chú dì nhé."

Mãi đến khi hợp đồng ký xong, tảng đá trong lòng Hà Huyên mới thực sự rơi xuống: "Vâng, cảm ơn viện trưởng ạ."

Xong việc, Ngọc Khê dắt tay Hà Huyên . Xuống đến tầng , một cô bé nhỏ khép nép, đôi mắt tròn xoe cực kỳ xinh xắn. Đứa trẻ năm tuổi ngước đầu cô, chớp mắt hỏi: "Dì ơi, dì xinh quá, giá mà dì là con thì mấy."

Ngọc Khê sững . Trẻ con ở cô nhi viện quả nhiên đều sớm hiểu chuyện. Lỗi tại ai? Lỗi tại những bậc cha nhẫn tâm vứt bỏ chúng. Cô lấy một viên kẹo trong túi Hà Huyên đưa cho bé: "Rồi con sẽ tìm thấy thôi."

Cô bé hiểu ý, mím môi nhận kẹo, chỉ Hà Huyên bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ chạy vụt .

Viện trưởng thở dài: "Haiz, đứa trẻ nào ở đây cũng khao khát cha ."

Ngọc Khê cũng thở dài theo. Thực tế đến nhận nuôi quá ít, quan niệm m.á.u mủ khiến ai cũng con của riêng , chỉ những thực sự thể sinh nở mới tìm đến đây.

Trở xe, Hà Huyên những bạn cũ ngoài cửa sổ với ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị. Cậu cảm thấy thật may mắn, cha nuôi tuy mất nhưng đối xử với , đó gặp dì. Nếu dì nhận nuôi dưỡng, lẽ giờ cũng giống như những đứa trẻ .

Rời cô nhi viện, cả nhà về nhà mà đến thẳng nhà cũ của họ Niên. Từ khi cụ Niên nhập viện, cụ Vương cũng dọn về đây ở để tiện chăm sóc bạn già hoặc ở nhà chơi đồ cổ.

cụ Vương về ở nên nhà cũ đông vui hơn hẳn, thêm vệ sĩ, đầu bếp và .

Hà Huyên xuống xe thì choáng ngợp dinh thự to lớn như trong phim. Cậu lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y dì: "Dì ơi, đây là nhà cụ ạ?"

"Ừ, đừng lo lắng nhé."

Niên Phong cũng nhà, tiếng xe là ông , vội đón: "Về , mau , ngoài trời lạnh lắm."

Vợ chồng Ngọc Khê nhà, cụ Vương bụng Ngọc Khê, khép miệng. Ông bạn già của ông chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là thấy chắt chào đời : "Vài tháng nữa là lên chức cụ , quá, quá."

Rồi ông xót xa: "Tiểu Khê vất vả . Niên Phong, mau bảo nhà bếp thêm nhiều món bồi bổ , Tiểu Khê chẳng béo lên tẹo nào cả."

Ngọc Khê : "Ông nội, con khỏe lắm, em bé cũng khỏe, ông đừng lo. Con vắng lâu như , ông tự chăm sóc ?"

Cụ Vương híp mắt: "Ta khỏe lắm. Đứa nhỏ là Hà Huyên ?"

"Vâng ạ, ông xem, trông duyên ?"

Cụ Vương gật đầu: " duyên, con cứu nó cũng là cái định mệnh."

Ông đứa bé, nhớ đến Niên Quân Mân hồi nhỏ, may mà Trịnh Cầm nên ông hề bài xích chuyện nhận nuôi dưỡng. Ông vẫy tay gọi gần. Hà Huyên ngoan ngoãn tiến tới, hiểu ở đây đều quý mến : "Con chào cụ ạ."

Cụ Vương : "Ngoan, ngoan lắm."

Nhà càng đông vui ông càng thích.

Niên Phong chú ý đến cái túi tay Ngọc Khê: "Con mang gì về đấy?"

Ngọc Khê đáp: "Con mua một bức tranh ở phim trường, cảm giác là hàng thật nên mang về nhờ ông xem giúp ạ."

Cụ Vương đón lấy, cẩn thận mở , bảo Niên Phong lấy kính lúp. Ông xem xem tỉ mỉ suốt 20 phút mới đặt xuống.

Ngọc Khê hồi hộp: "Ông ơi, hàng thật ạ?"

 

 

Loading...