Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 480: Tiền
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:27:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cửa mở, Ngọc Chi xách hộp quà bước : "Chị, em về đây."
"Về ."
Ngọc Chi theo Trịnh Mậu Nhiên về thành phố G. Cô từ tháng Mười, nhóc cũng từ tháng Mười. Mấy tháng gặp cao lên ít. Thấy em út về, Ngọc Khê mừng rỡ kéo nhà.
"Chị, xem em mang gì về cho chị ."
Ngọc Khê đỡ lấy cái hộp thấy nặng: "Cái gì thế?"
"Mở xem là ngay."
Ngọc Chi lo chị đang m.a.n.g t.h.a.i nên đỡ lấy hộp từ tay chị, đặt lên bàn, hiệu giục cô mở. Ngọc Khê bật , chậm rãi mở hộp sững . Quà trong hộp ít, trong hộp lớn nhiều hộp nhỏ, mỗi hộp đều ghi tên. Cầm lấy cái hộp tên , cô ngẩn : "Điện thoại?"
Cô rút chiếc điện thoại đang dùng so thử, chiếc Ngọc Chi mang về màn hình lớn hơn hẳn, mỏng nhẹ và kiểu dáng cũng hơn nhiều. Cô thích.
Sau đó cô mới sực nhớ : "Em lấy tiền mà mua? Chị nhớ trong tay em nhiều tiền mà."
Ngọc Chi đáp: "Để em chia quà xong , lát nữa sẽ kể chị ."
Nói , Ngọc Chi chia quà cho . Tặng Ngọc Thanh là sách, loại mua ở trong nước; tặng chị em Lôi Lạc là bút máy. Trong hộp vẫn còn một món tặng, là dành cho Niên Quân Văn, cũng là một chiếc điện thoại.
Ngọc Khê nhẩm tính, chỗ ít nhất cũng hai vạn tệ. Cô Ngọc Chi chờ lời giải thích.
Ngọc Chi xuống: "Lần em theo ông ngoại về thành phố G, chỉ để học ngoại ngữ mà còn để giúp ông xử lý tài sản. Giá nhà ở thành phố G đang sụt giảm nghiêm trọng. Hồi bất động sản phát triển nóng, dân ở đó mua nhiều nhà, ai ai cũng đầu cơ. Bây giờ giá giảm trả nổi nợ, nhà đất mất giá, ít trả lãi ngân hàng dẫn đến nhà tan cửa nát đấy ạ!"
"Chuyện chị cũng qua, hóa nghiêm trọng đến ?"
Ngọc Chi bùi ngùi: "Cực kỳ nghiêm trọng, đó là một t.h.ả.m họa với kinh tế thành phố G. Thế nên ông ngoại mới về. Tiền của em là kiếm ở đó đấy. Em mượn ông ngoại hai triệu tệ, mua với giá đáy. Cách đây một tháng tình hình kiểm soát, chính sách mới nên giá nhà nhích lên một chút. Em bán một bất động sản lắm, lãi năm vạn tệ. Tiền từ đó mà đấy ạ."
Giọng Ngọc Chi chút tiếc nuối: "Nếu sắp Tết, em còn thể kiếm thêm nữa."
Ngọc Khê mỉm xoa đầu em trai, trong lòng bắt đầu tính toán xem nên nhân cơ hội mua nhà ở thành phố G . Lần cô giá vẫn còn cao ngất ngưởng, giảm đến mức như hiện tại lẽ cả đời chỉ một duy nhất. Cô luôn cảm giác nếu hôm nay mua, nhất định sẽ hối hận. Cô đem ý nghĩ đó với Ngọc Chi.
Ngọc Chi theo Trịnh Mậu Nhiên lâu ngày nên cái xa: "Mua chị, nhất định mua. Ông ngoại cũng mua, còn bảo em chắc chắn giá sẽ tăng ."
Ngọc Khê: "Được, khi nào em đó?"
"Ăn Tết xong là em ngay. Ông ngoại ở thành phố G điều hành, về cũng là vì ăn Tết thôi."
Ngọc Khê nhẩm tính, , qua Tết là tiền cổ tức , cô định mua vài căn ở vị trí tại thành phố G.
Buổi trưa cả nhà ăn cơm cùng . Ngọc Thanh chỉ xin nghỉ một ngày, vốn định ở bồi Ngọc Khê nhưng cô đuổi . Chỉ còn nửa ngày thôi, lo mà dỗ cho xong vợ tương lai ?
Ngọc Khê đẩy em trai ngoài, nhỏ truyền thụ kinh nghiệm: "Cơ hội chị tạo cho , trân trọng, chủ động . Nếu thật sự gì thì dùng hành động , cứ hôn luôn, rõ ?"
Mặt Ngọc Thanh đỏ như nhỏ máu: "Em... em ."
Ngọc Khê lo sốt vó, cô chẳng tin tưởng gì lời hứa của Ngọc Thanh, chỉ cầu nguyện Triệu Tư Âm đủ kiên trì với em thôi. Nhất định cố gắng nhé em dâu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-480-tien.html.]
Vì Ngọc Khê cần ngủ trưa nên chị em Lôi Tiếu về, Ngọc Chi thì ở . Cậu tò mò về Hà Tuyển nên ở chơi với bé, định bụng ăn cơm tối xong mới .
Thời gian trôi qua, đến lúc kết toán cổ tức. Buổi tối, Chu Linh Linh tính toán xong xuôi, mang sổ sách qua. Thấy Ngọc Khê hưởng thụ như một nữ hoàng, chị đặt sổ xuống: "Em thật sự định đến công ty nữa ?"
"Có chị ở đó mà!"
Chu Linh Linh đẩy sổ qua: "Xem , nếu vấn đề gì thì ký tên, mai chị bảo kế toán chuyển khoản."
Ngọc Khê nhè vỏ nho, lau tay mới cầm sổ sách lên. Sổ năm nay dày hơn năm ngoái nhiều, khá nặng. Cô lật xem từng trang, những phần cô soát qua , trọng tâm là ba tháng cô vắng. Công ty điện ảnh nhận thêm vài bộ phim, mấy hợp đồng quảng cáo, thu nhập khá. Nguồn thu lớn nhất năm nay vẫn là mảng đồ lưu niệm.
Trong mấy tháng cô vắng mặt, thu nhập hàng tháng đều tăng trưởng. Xưởng may đầu tư lợi nhuận lớn, bên tòa soạn thì tương đối ít hơn. Cô híp mắt , tiền cổ tức năm nay của cô bốn triệu tệ. Xác nhận vấn đề gì, cô nhanh nhẹn ký tên.
Chu Linh Linh đóng sổ , : "Nếu trích một phần lợi nhuận để tăng vốn xây thêm xưởng đồ lưu niệm thì năm nay cổ tức thể phá mốc năm triệu đấy."
Ngọc Khê xoa xoa thắt lưng, đổi tư thế: "Ngày chẳng dám mơ, bây giờ mở miệng là tiền triệu, cứ như đang mấy chục ngàn ."
"Đó là kết quả của sự nỗ lực suốt năm năm trời của chúng mà." Chu Linh Linh nhớ những ngày gian khổ đây, thấy thành quả hôm nay ngọt ngào vô cùng.
Ngọc Khê bảo: "Chị Linh, đầu năm nên tăng lương chị?"
" là nên tăng . Chị ngóng, một công ty phúc lợi , lương nhân viên bình thường là một nghìn hai, lương cao là một nghìn năm . Công ty nhân viên kỳ cựu, chị tăng một cho xứng đáng luôn. Những ai đến một nghìn thì tăng lên một nghìn, những khác mỗi tháng tăng thêm hai trăm, em thấy ?"
"Được, cứ quyết thế . Còn thưởng hội nghị năm nay thì ?"
Chu Linh Linh tính kỹ: "Năm ngoái giải nhất là tivi, năm nay giải nhất là điện thoại, giải nhì tivi, giải ba tủ lạnh, giải tư máy giặt, giải năm máy ghi âm, từ giải sáu đến mười mỗi hai trăm tệ tiền mặt."
"Mạnh tay quá nhỉ, cả điện thoại nữa."
"Chị nghĩ hiệu quả kinh doanh của công ty ngày càng , phần thưởng càng cao càng thể hiện thực lực của công ty, để yên tâm cống hiến."
Hai chị em trò chuyện thêm một lát về công việc, Chu Linh Linh ôm sổ về nhà vì nhớ con.
Ngọc Khê còn tâm trạng xem tivi nữa. Niên Quân Văn vẫn về, là ai để chia sẻ niềm vui . Cô nhẩm tính bốn triệu cộng với tiền đang , cô sở hữu gần năm triệu tệ. Giữ hai triệu phòng , còn đưa hết cho Ngọc Chi mua nhà.
Càng tính càng thấy khối tài sản của hề nhỏ. Ba công ty, tài sản thực sự nhiều. Xưởng đồ lưu niệm mới hai năm tăng giá trị gấp ba , cộng thêm mấy mặt bằng cửa hàng mua, tài sản cố định là con lớn. Nếu bây giờ thanh khoản bộ công ty, phần của cô cũng lên tới hàng chục triệu tệ.
Năm năm, từ lúc thuê nhà đến nay, cả ba từng bước lên. Có thành tựu hôm nay, Ngọc Khê vô cùng tự hào.
Niên Quân Văn về đến cửa thấy tiếng vợ ngân nga hát, bao nhiêu bực dọc trong lòng tan biến hết: "Có chuyện gì mà em vui thế?"
Ngọc Khê hỏi ngược : "Có chuyện gì xảy ? Sao sắc mặt khó coi ?"