Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 486: THUA LỖ THẢM HẠI
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:27:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Canh Tâm gật đầu, "Có, đều là bạn bè cho ."
Nói mở túi , bên trong là từng xấp vé xem phim.
Những vé Ngọc Khê xem đều ở trong đó. Cô liếc mắt một cái Quân Mân, Niên Quân Mân bài xích, cô mới : "Lên xe !"
Niên Canh Tâm toe toét, nhanh lên xe, lấy vé xem phim từ trong túi thời gian chiếu, "Bây giờ qua, lúc bắt đầu."
Gần đó rạp chiếu phim phát hành vé, lái xe năm phút là tới .
Theo sự phát triển của thị trường điện ảnh, sự xuất hiện của phim Tết, xem phim trong dịp đại niên đặc biệt nhiều. Thời đại đều dựa để bán vé, bên ngoài cửa lớn xếp hàng dài dằng dặc.
Ngọc Khê cầm vé xem phim, may mắn, Niên Canh Tâm đủ khung giờ. Trong phòng chiếu phim, Ngọc Khê sờ ghế, ghế mềm, chỉ thị trường điện ảnh đang phát triển, mà các ngành công nghiệp liên quan cũng đang tiến bộ.
Bây giờ xem phim ở rạp chiếu phim thoải mái hơn nhiều.
Uông Hàm tuyên truyền rằng câu chuyện tệ, chỉ là cái dạng gì . Chiếu hai mươi phút, tuy rằng nam nữ diễn viên chính dùng đúng, nhân vật khắc họa , bất quá phần mở đầu câu chuyện thì thể, bất quá hai mươi phút, bộ câu chuyện liền sụp đổ. Nhân vật khắc họa vốn dĩ hình tượng, phía vì để kịp tiến độ mà xóa nhiều cảnh , hơn nữa còn nhiều chuyên nghiệp, đợi đến ba mươi phút thì rời khỏi, trong miệng lầm bầm c.h.ử.i rủa.
Ngọc Khê lên, "Em cũng nữa, phim khác !"
Niên Quân Mân cẩn thận đỡ cô, "Ừm, theo ."
"Được."
Niên Canh Tâm bồng bềnh, bộ phim đầu tư bao nhiêu tiền, coi như là đại chế tác , lầm bầm, "Thua lỗ t.h.ả.m hại ."
Ngọc Khê những lục tục , đây là đều nữa, "Đâu chỉ thua lỗ t.h.ả.m hại, chi phí còn hồi , chừng, sẽ trở thành bộ phim Tết xuống rạp nhanh nhất."
Niên Canh Tâm động môi, bất năng phản bác, bởi vì là sự thật. Hắn quơ quơ đầu, và Uông Hàm còn quan hệ, mới quan tâm.
Ngày mồng hai tết thăm viếng hữu, Vương lão gia t.ử bạn bè của ít, càng khỏi đến Niên Phong.
Sáng sớm, Ngọc Khê và Niên Quân Mân dẫn đứa nhỏ trở về nhà . Tổ trạch hôm nay sẽ yên tĩnh, hai họ ở nhà chờ tỷ Lôi Tiếu tới, khi chúc tết xong, đôi vợ chồng sẽ đến nhà đại cô, cha qua .
Lôi Tiếu cửa, Ngọc Khê liền thấy quần áo mới, "Quần áo mới mua dịp Tết ?"
"Ừm, mới mua." Mẹ mua cho, thể , rõ sự dây dưa giữa chị và .
Ngọc Khê cũng hỏi nhiều, đưa hồng bao cho tỷ hai , một hồi, liền đến nhà đại cô.
Những ngày đầu năm mới trôi qua luôn nhanh. Trịnh Cầm và Lữ Mãn ngày mồng bốn tết trở về. Năm nay Ngọc Khê mang, nhưng thật cần xã giao, trải qua một cái Tết yên tĩnh.
Màn kịch lớn nhất dịp Tết, là mồng hai Uông Hàm tới, thời gian chọn nhưng thật tệ, đáng tiếc cửa lớn còn .
Mùng bảy, bắt đầu . Ngọc Khê cũng , mở cuộc họp, kế hoạch cho một năm sắp tới, họp đủ hai giờ, cuối cùng đến mức chân đều mỏi nhừ.
Cuộc họp kết thúc mới thở phào nhẹ nhõm, nửa ghế sô pha mới thoải mái một chút.
Chu Linh Linh, "Chị khỏi cần em tới, em xem em chịu tội !"
"Hít, biểu tỷ, nhẹ một chút, nhẹ một chút."
Chu Linh Linh nới lỏng tay, "Như ?"
"Độ mạnh yếu đúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-486-thua-lo-tham-hai.html.]
Lôi Âm đưa cái chén tới, "Không nóng nữa, mau đưa nước nóng uống ."
Ngọc Khê hai tay nâng chén, cong mắt, "Hưởng thụ nha!"
Lôi Âm liếc mắt một cái, "Cái tính là hưởng thụ cái gì, xem em chính là tới chịu tội, hai giờ đồng hồ hội nghị, em cũng thể kiên trì tiếp nữa."
"Không còn cách nào, cái mệnh lo lắng, em tự thì trong lòng yên tâm. Đây là cuộc họp đầu năm, đối với một năm sắp tới đều quan trọng."
Chu Linh Linh điểm điểm trán biểu , "Lần an tâm ?"
"An tâm , an tâm . Nếu như dựa theo kế hoạch phát triển, một năm sắp tới, sự phát triển của công ty điện ảnh thể chen công ty cỡ trung ."
Lôi Âm, " sớm , công ty điện ảnh và truyền hình của chúng , âm nhạc ? Bồi dưỡng nhân tài âm nhạc? Mọi xem, bây giờ cái gì ưa chuộng nhất, đó chính là ca sĩ đó, kiếm tiền nhanh nhất , bồi dưỡng vài ca sĩ, phát triển , vài năm là thể trở thành công ty cỡ lớn ."
Ngọc Khê đặt cốc xuống, "Không . Có bao nhiêu bản lĩnh thì ăn bấy nhiêu cơm. Về mảng âm nhạc , chúng gì, chỉ phí công thôi. Thay vì tham lam những lĩnh vực giỏi, bằng việc mắt."
Chu Linh Linh, " ủng hộ những gì Tiểu Khê ."
Lôi Âm vẫn cảm thấy khá đáng tiếc, "Được !"
Chu Linh Linh lên, lấy một bản hợp đồng từ trong bàn việc, "Tiểu Khê, em xem xem, nếu vấn đề gì thì ký tên !"
Ngọc Khê lật xem, đó là hợp đồng thuê, "Tòa nhà văn phòng do Trịnh thị phát triển công ?"
"Đã công . Sổ nhà đợi hai tháng mới thể , năm khu nhà nghiệm thu . Bây giờ thể trang hoàng . Mùng sáu xem qua , cả tầng lầu, phần của công ty ở bên , phần Trịnh Mậu Nhiên cho em ở bên trái. Y theo như chúng thỏa thuận, công ty sẽ thuê nhà của em, ký hợp đồng một năm một . Năm nay công ty chiếm tiện nghi của em, ba mươi vạn một năm, năm sẽ dựa theo giá thị trường mà trả cho em."
Ngọc Khê trong tay hợp đồng, Trịnh Mậu Nhiên cho cô diện tích lớn cỡ nào, diện tích công ty chia kém hơn của cô ít. Cô nhanh nhẹn ký tên, "Được."
Lôi Âm : "Nói thì trong ba chúng , giàu nhất chính là Tiểu Khê. Tòa nhà văn phòng đẩy giá lên tới ba nghìn tệ một mét vuông, mà còn mua đấy. Nghe tầng lầu càng , giá càng đắt."
Ngọc Khê thì từng nghĩ đến việc bán, chỉ riêng tiền thuê nhà thôi, là con gà mái đẻ trứng vàng .
Hoàng Lượng gõ cửa bước , tay cầm tài liệu tra , vẻ mặt hả hê, "Mọi đều đến xem !"
Ba Ngọc Khê nhanh lật xem, Lôi Âm líu lưỡi nên lời, "Chiếu phim bốn ngày hạ khỏi rạp , Uông Hàm lỗ t.h.ả.m ."
Hoàng Lượng hừ một tiếng, "Đâu chỉ lỗ thảm, cô ngay cả tiền trả cho các rạp cũng trả nổi. Ban đầu hứa hẹn nhiều lợi ích, là khi chiếu phim xong sẽ trả tiền. Hàng loạt lợi ích hứa hẹn, suất chiếu cũng chiếm , kết quả là tố cáo mà chẳng ai xem, các rạp đang đòi tiền cô đây !"
Ngọc Khê, "Lần chiếu phim hiệu quả , trong tay cô còn ít bộ phim nữa. Đã tiền lệ thất bại , các rạp chiếu phim khi chọn phim cũng sẽ mang theo kính màu mà . Lần đúng là 'mất cả chì lẫn chài'."
Hoàng Lượng vui vẻ vì chuyện , " , trong tay cô hết tiền , đang đến nơi nào đó vay tiền khắp nơi đấy!"
Ngọc Khê, "Anh ngóng , cô hứa hẹn cho các rạp bao nhiêu tiền lợi ích?"
Hoàng Lượng chìa hai ngón tay, "Hai trăm vạn."
Lôi Âm nhạo một tiếng, "Hai trăm vạn? Cô thật sự coi trọng bộ phim của đấy, tưởng rằng thể kiếm hơn một ngàn vạn cơ! Chỉ cần mở miệng là hứa hẹn hai trăm vạn, đúng là đại thủ bút."
Chu Linh Linh lo lắng, "Cô mở một cái đầu , đừng để vì suất chiếu mà đều bắt chước theo."
Ngọc Khê nheo mắt, "Bây giờ các rạp chiếu phim ít, đều lấy việc kiếm lợi nhuận chuẩn. Đây cũng chỉ là hiện tượng cá biệt thôi, Uông Hàm hứa hẹn cũng chỉ là với mấy rạp chiếu phim mà thôi."
--------------------