Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 490: Ký Tên
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:27:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê nhéo nhéo má Hà Huyên: “Con lấy quyển sổ ở ngăn kéo cùng trong căn phòng của dì, con xem sẽ thôi.”
“Ừm.”
Hà Huyên nhanh chạy : “Cái ạ?”
“, chính là quyển màu đỏ , con xem , đó đều là những thứ dì bảo dượng con tra cứu.”
Hà Huyên lật xem, những trường tiểu học tệ ở thủ đô đều đó. Có vài chữ nhận , nhưng phía mỗi trường đều ghi chú, dì dụng tâm giúp chọn trường.
Ngọc Khê : “Thấy , học phí cũng đắt, bởi vì đó là trường tiểu học tư thục. Ban đầu dì gửi con trường tư thục song ngữ, bỏ ý định đó. Không vấn đề tiền bạc, dì thấy trường Tiểu học Số Một thành phố cũng . Ở trường tư thục, sự so sánh ganh đua quá nghiêm trọng.”
Cô điều tra, nhiều gia đình điều kiện thích Tiểu học Số Một thành phố hơn. Nếu nhờ mối quan hệ của Niên Gia Gia, khu vực cô nhi viện đang ở chen chân trường khác khu cũng khó. Nghĩ đến đây, hộ khẩu của cô danh nghĩa Quân Mân, cũng còn ở khu học xá của Tiểu học Số Một thành phố nữa. Lần chuyển về nhà tiên chuyển hộ khẩu qua đó, để tính toán cho .
Hà Huyên hiểu khổ tâm của dì. Cậu chỉ là gửi nuôi chứ nhận nuôi, cho nên hồ sơ và hộ khẩu đều ở cô nhi viện. Nếu trường tư thục, sẽ trở nên khác biệt. “Cháu cảm ơn dì.”
Ngọc Khê xoa đầu Hà Huyên: “Con nhà chúng , tuy nhận nuôi, nhưng chúng cũng là thật tâm giả dối. Chúng đương nhiên hy vọng con hơn, bất quá, những điều cần dặn dò vẫn . Kiến thức đổi vận mệnh, con cố gắng học tập, đó chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho chúng .”
“Vâng, cháu sẽ cố gắng ạ.”
Ngọc Khê : “Còn về giáo d.ụ.c song ngữ, khẩu ngữ của dì . Chờ trở tổ trạch, con thể thử dùng ngoại ngữ giao lưu với Niên Gia Gia. Ông sống ở nước ngoài nhiều năm, khẩu âm thuần khiết, ngoại ngữ của con sẽ kém . Còn về sở thích, dì cũng ép con. Muốn ưu tú thì tự yêu cầu bản từ nhỏ. Ừm, con xem Ngọc Chi sẽ , mỗi ngày học nhiều thứ.”
Hà Huyên đều . Trong mắt , Ngọc Chi và Ngọc Thanh đều là những lợi hại, mặc dù Ngọc Thanh thì vô cùng lạnh lùng.
Thời gian vội vàng, một tuần nữa trôi qua. Hợp tác ký, đội ngũ trang trí cũng tìm xong. Ngọc Khê đích nơi đó, ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, nơi đó đủ lớn. Niên Phong hào phóng, những chuyện còn , cô cần quản nữa.
Chuyện thành lập chuỗi rạp chiếu phim, ngoài trong công ty, Ngọc Khê cho ai , đang trong quá trình giữ bí mật.
Bụng cô cũng tám tháng . Trước khi sang tháng ở cữ, cô sẽ đến công ty nữa. Lần cô thật sự yên tâm dưỡng thai.
Hôm nay là ngày cuối cùng, lên xe chuẩn thì cô còn xem một màn kịch .
Từ Nguyệt đuổi theo Niên Canh Tâm đến tận cổng công ty. Niên Canh Tâm tan học trở về, hành hạ đến mức chịu nổi. Nhìn thấy Từ Nguyệt, sắc mặt càng khó coi hơn: “ gặp cô, từ khi cô đưa chủ ý đó, chúng chia tay .”
Từ Nguyệt mím môi, cô cũng , nhưng vẫn đến. Uông Hàm vẫn liên tục hỏi cô , nếu đến, để Uông Hàm cô giải quyết Niên Canh Tâm, chừng Uông Hàm sẽ an bài kim chủ cho cô . Vừa nghĩ đến kim chủ, trong lòng cô rùng .
Uông Hàm bây giờ trong mắt chỉ tiền. Đã thế chấp công ty mượn khoản vay, vì để cho tới tiền, lòng đen tối. Có hai cô nương mới ký hợp đồng đưa . Mặc dù cũng là thuận theo ý của họ, nhưng cô vẫn thể chấp nhận . Cô thể tính toán, nhưng ghét việc gián tiếp bán .
Đang nghĩ ngợi thì thấy Niên Canh Tâm sắp , cô vội vàng kéo góc áo : “ cũng là ép buộc, tình huống lúc đó cũng biện pháp, yêu .”
Niên Canh Tâm ‘hừ’ một tiếng: “ công t.ử bột, nhưng ngốc. Cô và giống , đều là những ích kỷ. Các vì bảo bản mà đẩy . Bây giờ yêu , buồn . , quên cho cô , xem trọng cô vì yêu, xem trọng chỉ là vẻ ngoài của cô mà thôi. Đừng tự cho là quan trọng nữa. Nếu tự rước lấy nhục, cô thể đến bất cứ lúc nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-490-ky-ten.html.]
Vừa lúc ngược đến mức tức chịu , còn dám phát hỏa, nơi trút giận cũng là điều .
Ngọc Khê, “.......”
Hai đúng là tám lạng nữa cân.
Ngọc Khê với Vương Bân: “Lái xe.”
Xe chuyển động, dọa sợ hai ở cửa. Tim Niên Canh Tâm nhịn run rẩy một chút, nhớ tới nỗi sợ hãi giáo viên chi phối, một tuần suýt lấy mạng , sẽ bắt học thêm nữa chứ, là sẽ nhỉ, thật sự Lữ Ngọc Khê, an tâm.
Sắc mặt Từ Nguyệt nhục nhã, tránh Lữ Ngọc Khê, thấy hết, xong , đừng hòng gặp Niên Canh Tâm nữa, cô bây giờ?
Ngày hôm , Ngọc Khê dẫn Hà Huyên báo danh ở Tiểu học Một thành phố, thủ tục nhập học , đó mới phân phối lớp học. Hà Huyên học sinh mẫu giáo gần đây, cho nên là học sinh chuyển lớp.
Khối lớp Một của Tiểu học Một thành phố tám lớp, mỗi lớp ba mươi , học sinh nhiều, Hà Huyên phân nhị ban.
Ngọc Khê dẫn Hà Huyên tìm giáo viên nhị ban, đó là một giáo viên nam, hơn ba mươi tuổi, tài liệu của Hà Huyên sửng sốt một cái, “Cậu bé gửi nuôi ở nhà cô?”
Ngọc Khê, “ , đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu học, hy vọng thầy giáo thể quan tâm nhiều hơn một chút.”
Giáo viên thấy đứa nhỏ quyến luyến Ngọc Khê, còn đưa đứa nhỏ đến Tiểu học Một thành phố, đây là thật tâm đối với đứa nhỏ, thiện ý một cái, “ sẽ , để dẫn bé đến lớp học .”
Ngọc Khê lo lắng nên theo, ngày đầu tiên khai giảng, bên ngoài cổng ít gia trưởng, khả năng sử dụng của Hà Huyên mạnh, nhanh trò chuyện với các đồng học, cô cũng an tâm.
Ngày đầu tiên khai giảng tiết học, nhận cặp sách và đồng phục, giữa trưa liền trở về, Ngọc Khê đón, Vương Bân .
Hà Huyên trở về đặc biệt hưng phấn, kết giao bạn mới, đồng phục , suốt buổi chiều đều nỡ cởi .
Niên Quân Mân trở về liền thấy, “Đây là đồng phục ? Đẹp.”
Tai Hà Huyên đỏ lên, lúc mới thỏa mãn cởi đồng phục .
Niên Quân Mân đang cơm, thùng thùng gõ cửa, Ngọc Khê dậy mở cửa, ngoài cửa một cô nương, một khuôn mặt lo lắng, “Xin hỏi đây là nhà Niên Quân Mân ?”
“Phải, cô là vị nào?”
Cô nương đeo ba lô hai quai, “Nhanh bệnh viện, chị Vương đang đợi ký tên thủ thuật!”
--------------------