Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 492: KHAI KHIẾU
Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:27:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Cầm vặn , "Nói gì với đấy?"
Ngọc Khê đưa điện thoại qua, "Ngọc Chi giá nhà ở thành phố G."
Trịnh Cầm nhận lấy, một hồi, cúp máy, với con gái: "Mẹ và cha con sẽ mua nữa, chúng cũng ý định ngoài, chỉ giữ nhà cũ mà sống qua ngày thôi."
Ngọc Khê , "Cũng , chúng nhà như mà."
", cơm nước xong , qua đây ăn cơm."
"Vâng."
Vừa ăn cơm xong, điện thoại Ngọc Khê reo, tưởng là Ngọc Chi, "Còn chuyện gì nữa?"
Ngọc Thanh, "Chị, là em đây."
Ngọc Khê kinh ngạc, "Thật khó mà nhận điện thoại của em."
Ngọc Thanh tự nghĩ , hình như quả thật ít gọi điện cho chị gái, điện thoại di động trong tay đại bộ phận thời gian chỉ là đồ trưng bày, giọng điệu chút mất tự nhiên, "Chị, em thỉnh giáo chị, hẹn hò nên nơi nào."
"Em hẹn hò ? Cục đá khai khiếu ?"
Ngọc Thanh vành tai đỏ lên, "Tư Âm sinh nhật, với em một tháng , mỗi ngày một tin tức, em quên cũng khó."
Ngọc Khê, "..."
Cô sẽ nên trông mong Ngọc Thanh khai khiếu.
Ngọc Thanh nửa ngày thấy chị gái trả lời, "Chị, chị đó ?"
"Có, bây giờ các cô gái thích lãng mạn, chị chị Lôi Âm của em , bây giờ thịnh hành món Pháp, xem phim ái tình, đúng , đừng quên mất quà sinh nhật."
Ngọc Thanh đều ghi , "Không còn cái khác ?"
"Có chứ, công viên giải trí mới xây dựng ở thủ đô cũng là địa điểm hẹn hò ."
"... Em chỉ một ngày nghỉ, nhiều như ."
Ngọc Khê, "... Không còn tưởng em nghiệp nghiên cứu sinh , em em mới năm tư, viện nghiên cứu sớm như gì, một chút thời gian tự do cũng ."
Ngọc Thanh, "... Em nghĩ tới sớm như tìm đối tượng."
Ngọc Khê, "..."
Đây cũng là lý do ? Được , tư tưởng của học bá chân chính cô hiểu, cô thật sự lo lắng Ngọc Thanh mua quà, cô sợ mua sách cho Tư Âm, "Mua quà, chị cùng với em."
"... Không , chị, chị chín tháng ."
Ngọc Khê trợn trắng mắt, "Em chắc chắn bản thể mua đồ ?"
"Được , chị, giữa trưa ngày mai gặp."
Ngọc Khê, "..."
Cúp điện thoại, Ngọc Khê kể chuyện hẹn hò, Trịnh Cầm nhíu mày, "Hai đứa xác định quan hệ , con xem nên tìm một thời gian gặp mặt gia trưởng đính hôn ?"
"Mẹ, đừng thấy con và Ngọc Thanh chênh lệch mấy tuổi, nhưng quan niệm ái tình đổi , nhất là Tư Âm nhỏ hơn Ngọc Thanh, mới học năm hai, bọn họ nhất định thích đính hôn ."
Trịnh Cầm, "Ôi, thế thì cũng cần gia trưởng hai bên đều chứ, còn gặp Tư Âm nữa là, huống chi là gia trưởng nhà gái, đối phương là cô gái, phụ mẫu càng để ý, xét về khác, con gái mà giấu tìm đối tượng, nhất định đ.á.n.h gãy chân tên đàn ông ."
Ngọc Khê vui vẻ, "Xem , vẫn là thanh mai trúc mã , rõ gốc gác."
" , ngày mai cũng , gặp Ngọc Thanh với nó, xác định quan hệ thì để nhà gái , miễn cho tưởng là đang giở trò lưu manh!"
"Tốt, lời ."
*
Ngày hôm , giữa trưa gặp ở thương trường, Ngọc Thanh vội vàng chạy tới, "Chị, Ðạo sư chỉ cho em hai giờ đồng hồ."
"Em thật sự vội vàng quá!"
"Đề tài đang ở điểm mấu chốt, em cũng nghĩ đến, bản thể giúp chút gì ." Giọng điệu đầy kiêu ngạo.
Ngọc Khê , đây là đang chờ khen, "Thật lợi hại."
Ngọc Thanh cong khóe miệng, "Ừm, em cũng cảm thấy bản lợi hại."
Ngọc Khê trợn trắng mắt, ở một phương diện, Ngọc Thanh thật sự tự luyến, "Chúng lầu ba xem."
"Tốt."
Ngọc Khê ở phía , Trịnh Cầm kéo con trai chuyện ở phía , "Có thời gian thì dẫn về nhà cho , với Tư Âm một tiếng, với nhà nàng, khi nào thì dẫn con trở về gặp gia trưởng."
Ngọc Thanh ngẩn ngơ, "Mẹ, quá nhanh ?"
"Không nhanh, nhanh, nếu chị con bây giờ khác , còn trực tiếp hai nhà gặp mặt thấy thích hợp thì đính hôn cho các con ."
Ngọc Thanh, "..."
Đừng dọa !
Tới lầu ba, chủ yếu là bán trang sức và đồng hồ, đồng hồ thì thôi , cái đồng hồ tay Triệu Tư Âm, Ngọc Khê , đáng tiền, là mua từ niên đại sáu mươi, hơn bốn trăm tệ, bây giờ mấy vạn tệ cũng mua , châu ngọc ở phía , đổi quà khác.
Ba tới tiệm trang sức, Ngọc Khê kéo tới quầy dây chuyền, dây chuyền : "Em xem Tư Âm đeo dây chuyền, chúng cứ xem dây chuyền ."
Ngọc Thanh: "Hình như quả thật từng đeo."
Trịnh Cầm chê bai con trai: "Đừng hỏi nó nữa, nó cho lời khuyên . Mẹ xem nào, sợi tệ. Bây giờ là quảng cáo dây chuyền kim cương, Chân Ái Vĩnh Hằng, hình như là như ."
Ngọc Khê liếc mắt một cái, thật, cô càng thích vàng bảo đảm giá trị tiền gửi hơn, kim cương rớt giá quá nhanh. Bỏ một vạn mua, đầu bán thể bán nửa giá là tệ , nhưng tiểu cô nương bây giờ thích. Cô chọn một sợi hình trái tim: "Xem sợi ?"
Trịnh Cầm nhíu mày: "Cái hình vương miện , bây giờ đều tiểu công chúa ?"
Ngọc Khê nghiêng đầu: "Mẹ, hiểu ít nha!"
Trịnh Cầm: "Con tưởng con chỉ mở xưởng thôi , cũng cần nhân tình quan hệ chứ. Tặng lễ vật tặng đúng tâm khảm chứ, đặc biệt nghiên cứu qua ."
Điều khiến Ngọc Khê cộng minh, việc tặng lễ vật hợp ý , cô cũng qua.
Ngọc Thanh đột nhiên lên tiếng: "Anh cảm thấy cô sẽ thích , Tư Âm càng thích những thứ đơn giản."
Ngọc Khê Ngọc Thanh, tiểu t.ử cũng chỉ động nha, cũng là để tâm đấy, tệ. Cuối cùng họ chọn một sợi đơn giản hào phóng, tốn năm nghìn.
Ngọc Thanh tự trả tiền, tiểu t.ử tiền lì xì mấy năm nay cũng tiêu qua, bản tiền lương. Tuy rằng nhiều lắm, nhưng tiêu tiền, mấy tháng cũng tích góp một khoản tiền, thể mua .
Lễ vật của Ngọc Thanh mua xong , bước . Ngọc Khê thật vất vả mới ngoài một chuyến, trở về ngay, xem khóa vàng.
Trịnh Cầm thấy con gái mua, liền chặn : "Mẹ mua , vòng cổ đều , con đừng mua nữa."
"Mẹ, mua lúc nào ?"
"Tết trở về mua , mang tới , chỉ chờ đứa nhỏ sinh thôi!"
"Được , mua nữa, chúng xem những cái khác."
Trịnh Cầm: "...... Con mua ít quần áo cho đứa nhỏ , sinh hai đứa nhỏ đều đủ dùng."
Ngọc Khê: "....... Vậy thì mua cho Hà Huyên . Đứa nhỏ Hà Huyên lớn nhanh, điều kiện , gầy gò nho nhỏ, trở về điều dưỡng , vóc dáng lớn nhanh, hơn nữa cũng đổi mùa , mua cho nó mấy bộ."
Lần Trịnh Cầm chặn nữa: "Lần tới gấp, lúc cũng quên. Con thời gian dẫn đứa nhỏ kiểm tra kỹ lưỡng một chút , đứa nhỏ tự ở bên ngoài trải qua một năm, nho nhỏ tuổi đừng để bệnh căn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-492-khai-khieu.html.]
Ngọc Khê: "Mẹ, cứ yên tâm , con sớm dẫn nó kiểm tra qua , trừ hao tổn bệnh căn."
"Là . Hà Huyên là hảo hài tử, tuy rằng nhận nuôi, nhưng các con vẫn nuôi ở bên cạnh, cũng là phân nửa con trai của các con."
"Con ."
Trong lúc chuyện, họ tới khu vực quần áo nhi đồng. Hà Huyên bảy tuổi , nhưng vẫn thấp hơn đứa nhỏ bình thường một chút. Mua mấy bộ, mua thêm hai bộ lớn hơn một chút, đang trả tiền thì chạy tới phía : "Có thể để trả ?"
Ngọc Khê đầu, Vương Điềm Điềm.
--------------------
Chương 493 Ngất xỉu
Vương Điềm Điềm thấy là Lữ Ngọc Khê, nắm chặt quần áo, "Cô thanh toán !"
Ngọc Khê liếc mắt một cái lên bộ quần áo, đồ cho đứa nhỏ ba tuổi mặc, trong lòng rõ, đây là Vương Điềm Điềm mua cho con trai cô . Có là khó mang, cho nên mới nhớ tới con trai?
Cũng Vương Phúc Lộc cho Vương Điềm Điềm gặp con trai .
Trịnh Cầm cảnh giác, cẩn thận chắn Vương Điềm Điềm. Bà ngăn chặn hết thảy những kẻ thể tổn thương con gái , mãi đến khi khỏi cửa hàng quần áo trẻ em mới thả lỏng.
Ra khỏi thương trường, Ngọc Khê ngẩng đầu trời. Hôm nay cô ngoài xem lịch, mà đụng Hà Giai Lệ.
Hà Giai Lệ Trịnh Cầm bên cạnh con gái lớn, trong lòng vẫn dễ chịu. Bà mới là ruột, lấy hết can đảm tiến lên, "Sắp sinh !"
Ngọc Khê, "Vâng."
Ánh mắt của nhiều hơn đổ dồn phụ nữ bên cạnh Hà Giai Lệ.
Hà Giai Lệ chú ý tới, giới thiệu, "Đây là vị hôn thê của Tiểu Mãnh, sắp kết hôn , qua đây xem trang sức."
Ngọc Khê gật đầu một cái, vượt qua bước .
Hà Giai Lệ lăng lăng đó, con gái lớn lên xe rời .
Tiêu San San, "Dì ơi, chuyện với dì là ai , trông giàu quá, xe BMW cơ !"
Hà Giai Lệ mấp máy khóe miệng, "Con gái lớn của dì."
Tiêu San San Tiểu Mãnh qua, trong lòng khinh thường bà bà tiện nghi , đúng là phúc khí.
Ngọc Khê về đến nhà, Niên Quân Mân trở về, "Sao đột nhiên trở về?"
Niên Quân Mân thu thập hành lý, "Đi công tác đột xuất đến thành phố S, một hồi nữa là , trở về để thu thập hành lý."
"Đi vài ngày?"
"Nếu thuận lợi thì một tuần sẽ trở về, thuận lợi thì cần thêm mấy ngày nay."
Ngọc Khê nhẩm tính thời gian, "Vậy chẳng là gần ngày dự sinh mới trở về ?"
Niên Quân Mân khép vali hành lý, "May mà ở đây, thể yên tâm một chút. Anh ở nhà, em và cứ về tổ trạch ở . Tổ trạch nhiều , chuyện gì cũng thể kịp thời tới bệnh viện. Anh thật sự còn cách nào, qua đó."
Ngọc Khê hiểu, Niên Quân Mân nếu chút biện pháp nào cũng sẽ ở , "Anh đừng lo lắng, em và con , sẽ chờ trở về."
"Anh sẽ cố gắng trở về nhanh nhất thể."
"Vâng, yên tâm ."
Niên Quân Mân kéo hành lý, lưu luyến bước .
Ngọc Khê ở ban công chiếc xe rời , , "Mẹ, chúng cũng dọn dẹp một chút , ngày mai trở về tổ trạch thôi!"
Trịnh Cầm, "Được, thu thập đồ đạc, con một hồi."
Ngọc Khê ở ghế sô pha xoa bụng, con nhất định chờ ba trở về mới sinh đấy, nếu , ba sẽ hối tiếc lắm. Trong lòng cô lo lắng, cũng là chuyện gì, gấp gáp thành phố S như .
Buổi tối, Lôi Âm tới, "Lý Nham cũng , độc thủ phòng ."
"Lý Nham cũng ?"
" , cũng quá đột nhiên. , Tiểu Khê, là chuyện gì ?"
"Không , trở về , tớ còn hỏi đây!"
Lôi Âm chút lo lắng, "Sẽ là xảy chuyện gì chứ!"
"Phải là sẽ , cũng đừng nghĩ lung tung."
Lôi Âm nén suy đoán, đổi chủ đề, "Tớ cho , những bộ phim Uông Hàm đầu tư đều thành trò . Chiếu phim ba bộ đều gỡ xuống, thua lỗ t.h.ả.m hại. Trước đó vài ngày, cô trắng trợn tuyên truyền, tốn ít tiền, đổ đó ."
"Tớ cô vay ít tiền, những bộ phim còn mà kiếm tiền, cô sẽ trả nổi khoản vay ."
"Không trả nổi mới , tớ ước gì cô phá sản! , Từ Nguyệt, tớ ít lời đồn về cô , cũng thật ."
Ngọc Khê tò mò, "Lời đồn gì cơ?"
Lôi Âm, "Cặp kè với kim chủ . Tớ bạn là chuyên viên trang điểm ,據說 thấy cô ôm ấp, tớ dự đoán là thật, lửa thì khói."
"Không thể nào, đó vài ngày cô còn tới tìm Niên Canh Tâm mà."
"Sao thể, Niên Canh Tâm cũng gì, ban đầu trúng Từ Nguyệt chính là ngủ với cô . Không ngủ bán , Niên Canh Tâm thù dai. Từ Nguyệt là tinh ranh đến mức nào, tuyệt đối sẽ tự rước lấy nhục. Tớ thấy gì lạ, Từ Nguyệt vẫn luôn là nữ nhân mục đích cực kỳ mạnh mẽ."
Ngọc Khê: "Cậu như , xem công ty của Uông Hàm thật sự . Từ Nguyệt đang tự tìm chỗ dựa cho đấy. Cô mất sự tí hộ của công ty Uông Hàm, Từ Hối Xung sẽ tìm cô tính sổ thôi."
"Nói đến Từ Hối Xung, tớ phát hiện một sự kiện."
"Cái gì?"
Lôi Âm lời kinh : "Tớ cảm thấy, Từ Hối Xung thích ."
Ngọc Khê: "... Cậu đoán sai . Anh sẽ thích tớ , tính kế tớ thì sai biệt lắm."
"Việc tính kế là chuyện cũ rích . Cậu xem, từ khi kết hôn, cũng tính kế nữa. Duyệt Huy càng nhắm công ty chúng . Cùng hoạt động, Duyệt Huy đều phát thiện ý. Cho dù, những điều đều là vì hóa giải chiến tranh thành hòa bình, vì cùng lợi, nhưng một việc, khiến tớ xác định, thích ."
Ngọc Khê vẫn tin: "... Chuyện gì?"
Lôi Âm nhỏ: "Những cô bạn gái tham dự sự kiện cùng đều chút giống . Thật đấy, tớ gặp hai ở tiệc rượu . Lần đầu tiên thấy cô bạn gái đó chút quen mắt, thứ hai đổi khác, tớ kinh ngạc nhận họ đều giống ."
Ngọc Khê: "..."
Từ Hối Xung thích cô ? Cô luôn cảm thấy đó là chuyện ma quỷ.
Lôi Âm thấy vẻ mặt của cô bạn cô tin, tiếp tục phân tích: "Cậu đừng vẻ mặt như thấy ma . Trực giác của tớ chuẩn đấy. Cậu xem, lúc đầu thích , khắp nơi tính kế , nhưng quan tâm nhiều cũng để bụng. Hơn nữa, lúc chuyện thì kết hôn , cầu mà , cảm tình càng mãnh liệt hơn."
Ngọc Khê t.ử tế hồi tưởng , khi kết hôn gặp Từ Hối Xung, hình như quả thật mật, nhưng dẫn theo những phụ nữ vẻ ngoài sai biệt lắm với cô, mà còn ngừng một . Điểm khiến cô cảm thấy ghê tởm: "Đừng nhắc đến nữa, ngán."
Lôi Âm ha ha, cô chỉ Tiểu Khê tuyệt đối sẽ phản ứng : "Nói thật với , lúc tớ phát hiện cũng thấy ghê tởm."
Ngọc Khê trợn trắng mắt, hóa Lôi Âm ghê tởm một .
Sáng sớm ngày hôm , Vương Bân kéo hành lý trở về tổ trạch một chuyến . Buổi chiều, Ngọc Khê cũng trở về tổ trạch.
Cô trở về sớm, Vương lão gia t.ử là vui mừng nhất. tâm tình đáng mừng đó chỉ kéo dài đến cuộc điện thoại buổi tối. Cúp điện thoại, lão gia t.ử trực tiếp ngất xỉu.
Điều sợ hãi tất cả !
--------------------