Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 495: Chuyện gì

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:27:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Động tác pha sữa của Trịnh Cầm khựng một chút, “Mẹ cho con , con đấy, phụ nữ ở cữ mà thì .”

 

Lòng Ngọc Khê lộp bộp một cái, “Niên Gia Gia nữa ?”

 

Trịnh Cầm lắc bình sữa, “Ông phỏng chừng là chỉ chờ xem mặt đứa bé thôi. [Sau khi] uống cháo, ông cứ chằm chằm mãi cửa phòng bệnh, Vương lão gia t.ử khuyên thế nào cũng . Vừa thấy đứa bé đặt tên là Niên Diệu Diệu, ông sờ một cái lên mặt con bé, liền ba chữ ‘ ngất .”

 

Mắt Ngọc Khê đỏ hoe, cô , Niên Gia Gia sắp .

 

Trịnh Cầm cầm khăn tay, “Đã mà, mau lau nước mắt .”

 

Ngọc Khê hít hít mũi, nước mắt cứ nhịn , hơn nửa ngày mới nén nước mắt, tinh thần cũng đủ nữa, con gái nhỏ dụi dụi cái miệng nhỏ nhắn, trông cứ lơ mơ buồn ngủ.

 

Cô ngủ cũng yên giấc, hình như thấy giọng của Niên Quân Mân, mơ mơ màng màng, đến khi mở mắt thì là ngày hôm . Cô cử động, tỉnh.

 

Trịnh Cầm vội ngẩng đầu, “Con ngủ lâu , cũng ăn gì, đói bụng ? Đây là canh bảo mẫu mang tới, đỡ con uống một ít.”

 

Ngọc Khê ngẩn một chút, tỉnh táo , “Quân Mân về ?”

 

Trịnh Cầm, “Tối qua ghé qua thăm con, sáng nay thì . Chiều hôm qua Niên lão gia t.ử , lo liệu hậu sự.”

 

Ngọc Khê cảm xúc sa sút, nhận lấy cái thìa, từng chút một uống canh.

 

Trịnh Cầm, “Đừng buồn, lúc ông an lành, tiếc nuối gì cả, chúng đều nên vui mới . Đối với ông , đó là sự giải thoát. Căn bệnh hành hạ quanh năm trời là một sự tàn nhẫn đối với ông.”

 

“Mẹ, con , con , sẽ buồn nữa. Con mừng cho Niên Gia Gia.”

 

Trịnh Cầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ con gái sinh xong đau lòng, sữa. “Ngày đầu tiên cứ uống chút đồ thanh đạm , đợi sữa , sẽ hầm canh tẩm bổ cho con.”

 

Ngọc Khê, “Vâng. Mọi trong nhà đều cả ạ?”

 

Trịnh Cầm , “Biết cả . Bố con mừng điên lên, đặt vé máy bay qua đây , ngày mai là thể tới.”

 

Tám giờ, Chu Linh Linh và Lôi Âm tới, vây quanh đứa bé mà ngắm nghía.

 

Chu Linh Linh : “Cái nha đầu lớn lên quá , cái má nhỏ xem. Nghĩ con trai sinh cứ như ông cụ non , thật thể so sánh .”

 

Lôi Âm, “Cô xem nó lớn kìa, cái miệng và cái cằm giống Ngọc Khê, nhất định là đại mỹ nữ.”

 

Chu Linh Linh, “Ngọc Khê, chúng ồn ào thế mà con bé cũng tỉnh ?”

 

Ngọc Khê , “Cái nha đầu dễ nuôi lắm, chỉ khi nào đói mới tỉnh thôi.”

 

Lôi Âm càng thêm yêu thích, giọng điệu đầy vẻ ghen tị, “Các cô đều cả , cũng con trai con gái đang ở nữa!”

 

Ngọc Khê đùa một câu tục tĩu, “ ở tầng , nhà cô đến tối là động tĩnh đặc biệt lớn, các cô nỗ lực như , sớm muộn gì cũng sẽ thôi.”

 

Dù da mặt Lôi Âm dày đến mấy cũng chịu nổi, cô trợn tròn mắt, “Sao ai với ?”

 

Ngọc Khê, “Ngượng ngùng tiện với cô thôi, thể thẳng mặt cô rằng ơn nhỏ tiếng một chút ?”

 

Mặt Lôi Âm đỏ bừng như sắp rỉ máu, “Họ với cô thế nào?”

 

“Cũng với , là ở tầng chuyện phiếm với khác, .”

 

Lôi Âm, “.......”

 

Cảm giác còn mặt mũi nào để gặp khác. Cô bảo một hồi, các cô các dì trong khu chung cư cô với ánh mắt mờ ám lắm, hóa căn nguyên là ở đây!

 

Chín giờ, hai Chu Linh Linh , công ty còn một đống việc, họ trở về.

 

Đến giữa trưa, Niên Quân Mân vẫn về, nhưng thật gọi điện thoại, vì quá nhiều đến viếng, nên tối mới thể trở về.

 

Buổi chiều tan học, Hà Huyên tới. Ngọc Khê tựa thành giường, tủm tỉm chào hỏi, “Mau xem tiểu .”

 

Hà Huyên mở to mắt, đây là đầu tiên thấy em gái . Cục bột nhỏ xíu đang nhúc nhích cái miệng nhỏ nhắn, lòng bé mềm nhũn lộn xộn cả lên, “Đây là em gái ạ.”

 

, con bé tên là Niên Diệu Diệu, hy vọng cuộc đời con bé sẽ mỹ diệu, .”

 

Hà Huyên khẽ khàng gọi, “Diệu Diệu, Diệu Diệu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-495-chuyen-gi.html.]

Ngọc Khê hỏi, “Hôm qua ở nhà một sợ ?”

 

Hà Huyên lắc đầu, “Không sợ ạ, ở nhà bảo mẫu.”

 

Cậu bé thật sự sợ. Trước ở trong thôn, lúc còn nhỏ hơn, buổi tối ngủ trong đống rơm cũng từng sợ hãi.

 

“Ngày mai dì sẽ xuất viện, con theo kịp bài vở ở trường ?”

 

"Con theo kịp ạ, cô giáo dạy nhiều lắm , chương trình lớp một đơn giản lắm. Cô giáo , lớp hai sẽ bắt đầu học tiếng Anh, bảo nhà ai tiếng Anh thì thể quen hai mươi sáu mẫu tự tiếng Anh."

 

Ngọc Khê: "Giờ giáo d.ụ.c cho tiếp xúc ngoại ngữ sớm thật, hồi em lên sơ trung mới học cơ."

 

Hà Huyên dáng lớn tí hon: "Cô giáo , thời đại khác , chúng càng nên cố gắng học tập."

 

"Cô giáo các con sai ."

 

Diệu Diệu tỉnh giấc, oe oe. Hà Huyên hiếu kỳ lắm: "Diệu Diệu thế ạ?"

 

Trịnh Cầm : "Nó đói nên tỉnh đấy."

 

Hà Huyên một hồi, trời tối về nhà. Tối, Niên Quân Mân mới trở về, mắt đỏ ngầu tơ máu.

 

Ngọc Khê đau lòng thôi: "Anh công tác về là nghỉ ngơi t.ử tế nào, mau xuống ngủ một lát ."

 

Niên Quân Mân lau mặt: "Anh chỉ xem hai con em một chút thôi, lát nữa canh đêm. Xin em, ngày mai thể đón em xuất viện , hai hôm nay cũng ở bên em."

 

"Anh nghĩ em là bất thông tình lý ? Nếu em cử động , em cũng canh đêm . Hai con em, cứ yên tâm."

 

Trịnh Cầm tiếp lời: "Ở đây , mau con gái xem, ăn ngon ngủ ngon lắm, yên tâm ."

 

Niên Quân Mân đặc biệt hôn con gái, sợ chạm con bé tỉnh giấc nên nhịn xuống: "Nha đầu nhà hình như vàng da một chút."

 

Trịnh Cầm: "Hoàng đản đấy, vài ngày nữa sẽ hết thôi."

 

Niên Quân Mân đồng hồ, vợ và con cái đều , cũng còn bận tâm nữa: "Anh trở về đây."

 

"Ừm, cũng chú ý giữ gìn sức khỏe."

 

"Anh ."

 

Ngọc Khê đợi Quân Mân , thở dài: "Mọi sự tình đều do Quân Mân xử lý hết, em cảm thấy gầy nhiều."

 

"Cho nên, lợi ích của việc nhiều thể hiện đấy. Nghe lời , nhân lúc còn trẻ hồi phục nhanh, sinh thêm mấy đứa nữa , đợi về già sẽ lợi ích của việc con cái đông đúc."

 

Ngọc Khê vẫn luôn dự định , sẽ náo nhiệt.

 

Nằm viện hai ngày, Ngọc Khê hồi phục . Điều khiến cô hài lòng nhất là sờ bụng vết rạn da, tuy chùng xuống một chút, nhưng thể hồi phục , da cô độ đàn hồi .

 

Việc ở cữ kéo dài một tháng, may mắn là tháng tư, thời tiết oi bức, cho dù giữ ấm cả tháng cũng gặp những ngày nóng như lò xông . Cô cũng coi như là phúc khí .

 

Tang lễ của Niên lão gia t.ử kết thúc, kết quả là ông nội lập tức ngã bệnh, nửa tháng mới xuất viện, dưỡng non nửa tháng nữa cơ thể mới hồi phục.

 

Ngọc Khê cũng sắp xong tháng ở cữ . Mặc dù ở cữ chịu khổ, nhưng trong lòng vẫn bận tâm nhiều chuyện, lúc m.a.n.g t.h.a.i tăng bao nhiêu cân, trong tháng càng gầy hơn. May mắn là cô uống canh, sữa thì vẫn đủ.

 

Niên Quân Mân thì càng t.h.ả.m hơn, gầy mười lăm cân, sút hẳn hai vòng, má hóp cả .

 

Ngọc Khê hết tháng ở cữ, khí bi thương mới tan biến.

 

Một tháng , Niên Quân Mân cuối cùng cũng thể trở về phòng ngủ. Nằm giường, : "Giường vợ vẫn là thoải mái nhất."

 

Ngọc Khê tắm rửa, cả vô cùng thoải mái, lười biếng đó: "Tìm thời gian chuyển nhà thôi!"

 

"Được."

 

Ngọc Khê đột nhiên dậy: "Hôm nay ở nhà ăn cơm, nhất định Uông Hàm đến gửi thiệp mời."

 

Niên Quân Mân: "Cô gửi thiệp mời gì?"

 

--------------------

 

 

Loading...