Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 523: Bí mật

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:32:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Hy chằm chằm Dương Tiếc đang bệt đất hồi lâu dậy nổi, trợ lý chạy đỡ, cô thẳng dậy: " rõ ràng quá ?"

Đạo diễn: "......."

Phó đạo diễn: "......."

hiểu lầm gì về hai chữ "rõ ràng" ? Đây chỉ là rõ ràng, đây căn bản là nhắm một cách lộ liễu .

Ngọc Hy dậy: " xem qua , hôm nay cảnh của nam thứ nữa, mượn một lát."

Trong đầu đạo diễn thầm nghĩ lát nữa gọi điện hỏi Vương Phúc Lộc xem rốt cuộc là chuyện gì: "Được."

Ngọc Hy kéo Tiết Nhã thẳng về phía Dương Tiếc. Dương Tiếc vẫn đang đất, trợ lý cẩn thận đỡ dậy. Ngọc Hy nheo mắt, thật, ngã bao nhiêu như thế mà hé răng nửa lời, nhịn đau để thành cảnh , Dương Tiếc là một nỗ lực. Một nghiêm túc như lừa Tiết Nhã, cô cảm thấy chút thấu nổi một con .

Dương Tiếc thấy tiếng bước chân, chống tay dậy. Bộ quần áo mỏng manh che nổi những vết bầm tím lưng, gãy xương là Dương Tiếc cũng giỏi chịu đựng .

Ngọc Hy mặt Dương Tiếc. Dương Tiếc ngẩng đầu lên, đồng t.ử co rút, cơn đau lưng như biến mất. Anh choàng dậy, cổ họng khô khốc, khô khốc đến mức nên lời.

Ngọc Hy: "......."

Biểu cảm giống như cô tưởng tượng. Dương Tiếc chẳng lẽ nên hoảng loạn ? Sao cô thấy kích động, còn... nữa!!!

Trợ lý của Dương Tiếc cũng ngơ ngác luôn. Anh Lữ Ngọc Hy nên sợ c.h.ế.t khiếp. Dương Tiếc đang cái gì thế ? Nhìn Lữ Ngọc Hy mà ? Lữ Ngọc Hy kết hôn , cảm thấy suy nghĩ của nghệ sĩ nhà chút nguy hiểm: "Anh Dương."

Dương Tiếc chớp mắt, đưa tay lau nước mắt, khẽ xuýt xoa vì đau. Anh loạng choạng dậy, đó đầy vẻ lúng túng, ánh mắt từng rời khỏi Tiết Nhã.

Đầu óc Tiết Nhã cũng chút theo kịp. Chị nghĩ nhiều phản ứng của Dương Tiếc khi gặp , nhưng duy nhất loại . Chẳng nên hoảng sợ, nên nhếch nhác khi gặp chị ?

Ngọc Hy thấy nhiều đang : "Ra ngoài chuyện."

Dương Tiếc ngẩn ngơ gật đầu, nhưng mắt vẫn dán chặt Tiết Nhã. Thấy Tiết Nhã thèm lấy một cái, khẽ cúi đầu, trông như kẻ mất hồn.

Ngọc Hy: "......."

Đã bảo là đến để "vả mặt" mà, thấy giống như con ch.ó tìm đường về nhà thế ? Vừa vui mừng, hớn hở, tủi khi chủ nhân phớt lờ. Suy nghĩ thật đáng sợ, cô Dương Tiếc thêm nữa.

Trợ lý của Dương Tiếc càng mờ mịt hơn, may mà nghệ sĩ nhà Lữ Ngọc Hy, nhưng cứ chằm chằm bên cạnh là ý gì?

Người ngoài về nghệ sĩ của , đều tưởng trai hiền lành, chỉ mới , Dương Tiếc thực chất là một con sói, tàn nhẫn với khác và tàn nhẫn hơn với chính . mà "sói" ? Sao biến thành "chó" ngay lập tức thế ?

Ở đây nhà hàng, quán ăn gần nhất lái xe mười phút. Ngọc Hy mở cửa xe, cô cảm thấy cần tìm một quán ăn.

Trên xe im lặng đến lạ thường. Ngọc Hy qua gương chiếu hậu thấy Dương Tiếc, nếu diễn xuất quá giỏi thì chính là phát từ tận đáy lòng, suốt cả quãng đường mắt hề dời , cứ chằm chằm Tiết Nhã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-523-bi-mat.html.]

Đến phòng bao, Ngọc Hy và Tiết Nhã một bên, Dương Tiếc dẫn trợ lý đối diện. Ngọc Hy gọi một bình , quăng chìa khóa xe lên bàn kính "cạch" một tiếng, giọng điệu khó : "Dương Tiếc, là nên gọi là Tịch Dương?"

Tiết Nhã cũng định thần . Suốt dọc đường chằm chằm, hàng phòng thủ trong lòng chị liên tục báo động đỏ. Một tiếng khác trong lòng bảo chị rằng Dương Tiếc cố tình bỏ , nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng dập tắt. Sao chị thể suy nghĩ nguy hiểm như ? Chị kéo tay Ngọc Hy, khẽ lắc đầu.

Ngọc Hy hiểu ý, im lặng, để Tiết Nhã tự xử lý.

Tiết Nhã giữ dáng vẻ của một phụ nữ công sở tinh , giọng điệu xa lạ mà khách sáo: "Ba năm , quan tâm tên Dương Tiếc Tịch Dương, nghĩ quyền đòi hai mươi ngàn đô la Mỹ!"

Ngọc Hy yên tâm , Tiết Nhã mở đầu như .

Tiết Nhã tiếp: "Theo tỷ giá hiện tại, hai mươi ngàn đô quy đổi nhân dân tệ là một trăm chín mươi ngàn. Đối với Dương đây là một con nhỏ, định cho một lời giải thích ?"

Trợ lý của Dương Tiếc trợn tròn mắt, sang nghệ sĩ nhà . Anh nhầm chứ? Lừa của phụ nữ đối diện một trăm chín mươi ngàn tệ? Chuyện "khủng" đấy!

Dương Tiếc nén đau, nắm lấy túi của , lôi một cuốn sổ tay, đó lấy một cuốn sổ tiết kiệm, cẩn thận đặt lên bàn, đẩy qua.

Ngọc Hy thấy Tiết Nhã cầm, liền tự cầm lấy. Cô xem cuốn sổ tiết kiệm , bắt đầu từ khoản tiền gửi đầu tiên là một trăm tệ, gửi định kỳ, lúc thì năm mươi, lúc thì vài trăm, đều tiền lớn. Cuốn sổ khá dày, bắt đầu từ một năm , kết thúc nửa tháng , tổng cộng gửi hai mươi ngàn tệ.

Ngọc Hy ngẩng đầu Dương Tiếc, Tiết Nhã, đẩy cuốn sổ tiết kiệm qua. Biết Tiết Nhã can đảm cầm cuốn nhật ký, cô tự mở xem.

Cuốn nhật ký cũng bắt đầu từ một năm , trang đầu tiên thu hút sự chú ý của cô: Ra tù. Cô ngẩng đầu Dương Tiếc, mím môi tiếp. Trên đó : "Ngày đầu tiên tù, một xu dính túi, thứ giá trị duy nhất là mấy bộ quần áo . Làm bốc vác cả ngày, nửa đêm xổm ở cửa tàu điện ngầm, chỉ một ý nghĩ duy nhất là kiếm tiền về nước. Hai năm , Tiết Nhã thế nào ? Cô chắc nghiệp nhỉ. Hai mươi ngàn đô mất , cô chắc sẽ xin tiền gia đình thôi, cô gái ngốc đừng chuyện dại dột, nhất định đừng chuyện dại dột."

Ngọc Hy nhíu mày tiếp: "Ngày thứ hai tù, hỏi xem thế nào để thủ tục visa nước ngoài, thất thần bước khỏi cổng lớn. Theo quy định pháp luật, לפחות hai năm mới thể thủ tục. Hai năm lâu quá..."

Ngọc Hy lật nhanh: "Kiếm hai trăm tệ, đủ tiền gọi điện thoại . Cầm tiền mang theo hy vọng gọi một cuộc gọi quốc tế. Số điện thoại đó thể ngược xuôi đều thuộc lòng. Trong lòng thầm nghĩ, liệu Tiết Nhã còn ở căn nhà thuê chờ . Tiếc là gọi đến, bà chủ nhà còn nhớ , nhưng bà bảo cô bảo lưu học tập, . Anh hỏi thêm nhưng bà cũng . Bà chủ nhà chuyện bảo lưu là một sinh viên thuê phòng khác kể . Cô còn ở trường nữa, tìm thấy cô nữa ."

Ngọc Hy sáu chữ cuối cùng, nét chữ mạnh tay, chữ cuối cùng rách cả mặt giấy. Cô nghĩ một kẻ lừa đảo thể chuẩn sẵn một cuốn sổ từ một năm như thế, nên những điều đều là thật. Cô đưa cuốn nhật ký cho Tiết Nhã: "Chị xem !"

Sau đó cô Dương Tiếc. Đã bảo là đến để xé xác mà? Cô nhớ Tiết Nhã từng Dương Tiếc là đàn của chị, bỏ học giữa chừng, nhiều bí mật.

Dương Tiếc siết chặt hai tay, ánh mắt căng thẳng Tiết Nhã. Đây chính là ánh nắng của mà, nhưng nụ nắng mai biến mất, mỗi thấy, tim đau nhói khôn cùng. Đây đều là của , cô gái thắp sáng đời còn nữa.

Trợ lý của Dương Tiếc tim gan đều xoắn cả , cảm thấy phát hiện một bí mật động trời của nghệ sĩ nhà !

Tiết Nhã nhanh, lật từng trang một, rõ ràng là nhưng mắt nhòe , xem tiếp thì lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Dương Tiếc lo lắng, giọng khản đặc: "Đừng, đừng , em . Anh... chỉ với em rằng, từng giây từng phút đều nhớ em, vẫn luôn để dành tiền để tìm em."

Ngọc Hy vỗ vai Tiết Nhã, hỏi Dương Tiếc: "Tại tù? Và tại về nước?"

 

Loading...