Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 525: Mẹ chồng?

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:32:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Hy lôi điện thoại , là Lý Tiêu gọi đến. Tầm bên nước ngoài đang là ban đêm: “Alo.”

Lý Tiêu hề nén giọng: “Gặp cái thằng khốn kiếp đó ?”

Phòng bao vốn lớn nên đều rõ mồn một. Ngọc Hy vô cùng bình tĩnh: “Gặp , nhất thời hết , đợi về .”

Lý Tiêu kinh ngạc, Lữ Ngọc Hy c.h.ử.i bới cùng , diễn biến đúng lắm: “Cho điện thoại của !”

“Cước điện thoại quốc tế đắt lắm, cứ yên tâm , về sẽ rõ.”

Lý Tiêu: “........”

Tiếng cúp máy báo cho , đồng chí cùng chiến hào phản bội !

Ngọc Hy đặt điện thoại xuống, thấy đều , cô mỉm : “Anh họ chị, lo cho chị, hôm qua nếu em ngăn thì chắc g.i.ế.c về đây .”

Tiết Nhã: “........”

Hóa hôm qua cô bạn báo ngay cho họ. Chị liếc Dương Tiếc, ba năm nếu là hiểu lầm, ước chừng sự liên thủ của hai , kết cục của Dương Tiếc sẽ thê t.h.ả.m vô cùng.

Dương Tiếc im lặng lạ thường. Đổi là con gái nhà ai đối xử như , g.i.ế.c cũng là lẽ thường tình. Sau niềm vui sướng, bắt đầu kéo trở thực tế.

Hồi du học, thể bỏ hai mươi ngàn đô la Mỹ đóng học phí thì gia cảnh của Tiết Nhã chắc chắn khá. Dù chị từng nhắc nhà gì, nhưng việc Tiết Nhã lo lắng về tiền bạc cũng thể thấy điều đó.

Giờ Tiết Nhã ba năm xa cách, bạn của chị là Lữ Ngọc Hy... Nghĩ đến Lữ Ngọc Hy, biểu cảm của cổ quái. Lần tiệc mừng công Từ Hối Xung uống quá chén, xe về nhà nhắc đến Lữ Ngọc Hy mấy . Anh vì tò mò hỏi trợ lý, trợ lý nhiều nhưng cũng rõ cô là con dâu của tập đoàn Phương Đông, bản năng lực, chỉ đoạt giải biên kịch mà còn kinh doanh mấy công ty đấy.

Anh đột nhiên lo lắng gia đình Tiết Nhã sẽ coi thường . Anh khiến Tiết Nhã chịu khổ quá nhiều, từng tù, đại học cũng nghiệp, xứng với Tiết Nhã.

Trong phòng bao im lặng đến kỳ lạ, cho tới khi một tiếng rên khẽ vang lên. Dương Tiếc chịu nổi cơn đau lưng, tự đ.â.m đầu ngõ cụt suy nghĩ, mồ hôi vã đầy trán.

Ngọc Hy bấy giờ mới nhớ việc khó lúc sáng. Cô thấy hối , Dương Tiếc đúng là cũng là nạn nhân, nhưng cô vẫn thiên vị nhà hơn, Tiết Nhã chịu khổ mới là nhiều nhất. Cô dậy với Tiết Nhã đang đỡ Dương Tiếc: “Ở đây bệnh viện, về nội thành bệnh viện kiểm tra .”

Tiết Nhã: “Vâng.”

Chị dám chạm lưng Dương Tiếc nữa, chỗ đó tím bầm một mảng lớn.

Lúc về Ngọc Hy lái xe, thẳng đến bệnh viện thành phố. Trợ lý đỡ Dương Tiếc trong cởi áo để bác sĩ chẩn trị, Ngọc Hy kéo Tiết Nhã đợi ngoài cửa.

Ngọc Hy hỏi: “Chị với ?”

Tiết Nhã ngẩn , gì, ngược ôm chặt cái túi của Dương Tiếc, trong đó cuốn nhật ký chị hết: “Anh là bố của con chị. Ba năm , chị cứ ngỡ tình cảm dành cho mài mòn hết, nhưng xem nhật ký mới nhận nó chỉ chôn sâu thôi. Giờ đào bới lên, trái còn nồng đậm hơn xưa. Chị cũng nên ở bên , thực sự lòng chị cũng đang rối.”

Ngọc Hy vỗ vai Tiết Nhã, trong lòng thấy khá vui. Thực từ lúc chân tướng đến giờ, Tiết Nhã hề ôm Dương Tiếc lóc t.h.ả.m thiết mà vẫn giữ suy nghĩ của riêng . Trải nghiệm ba năm tuy đau đớn nhưng cũng là tài sản quý báu của chị!

Ngọc Hy hỏi thêm nữa. Nửa tiếng Dương Tiếc mới ngoài, may mà chấn thương phần mềm, bác sĩ bôi t.h.u.ố.c nên thấy khá hơn nhiều, còn kê thêm một đống t.h.u.ố.c về bôi định kỳ là .

Tiết Nhã thở phào nhẹ nhõm. Dương Tiếc đó đầy vẻ căng thẳng: “Anh... thể thăm con ?”

Tiết Nhã dứt khoát: “Tất nhiên , là bố của con mà.”

Dương Tiếc kích động kiềm chế : “Anh... mua đồ chơi cho con. Thằng bé thích gì thế? Còn cái , hai mươi ngàn tệ đưa cho em , sẽ từ từ kiếm tiền trả hết cho em, nuôi con em.”

Câu cuối cùng cực nhỏ. Suốt dọc đường nghĩ nhiều, dù xứng, cũng sẽ bỏ cuộc. Anh là bố của con, cũng sẽ là chồng của Tiết Nhã.

Ngọc Hy nhướng mày, gì!

Tiết Nhã khôi phục vẻ sắc sảo: “Được, em đợi trả tiền.”

Chị thực sự thiếu tiền. Chị từng nghèo, kiếm cũng chẳng để dành bao nhiêu nên chị khá chấp niệm với tiền bạc. Hơn nữa vốn dĩ là Dương Tiếc nợ chị, trong lòng chị nhịn thấy vui, tính cách Dương Tiếc vẫn , bao giờ đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-525-me-chong.html.]

Ngọc Hy thấy thể rút lui trong êm : “Em đưa hai về, em về nhà luôn.”

Tiết Nhã: “Ngọc Hy cần đưa bọn chị , bọn chị bắt taxi qua đó là , em về !”

“Cũng tiện đường mà, lên xe !”

Cuối cùng Ngọc Hy đưa đến cửa khu tập thể mới rời .

Vừa về đến nhà, thấy Niên Phong cũng ở đó, lúc định bước phòng cô mới sực nhớ , đêm qua Niên Phong hề về nhà!

Ông nội Vương thấy Ngọc Hy về liền hỏi: “Về sớm thế cháu?”

“Giải quyết xong cả nên cháu về sớm ạ. Diệu Diệu ngoan ông?”

Ông nội Vương hớn hở: “Cái con bé ngoan cực kỳ. Ông cũng từng thấy nhiều đứa trẻ , mà con bé là ngoan nhất đấy.”

Ngọc Hy bế con gái lòng, nhỏ giọng hỏi: “Ông ơi, ngoài cửa thế ạ?”

Ông nội Vương thầm thở dài, Quân Mân gọi bố, Ngọc Hy cũng thể gọi theo , chẳng bao giờ hai cha con mới thực sự hòa giải. Ông với giọng thất vọng: “Ông cũng chẳng , về là cái bộ dạng đấy , ông thấy chắc là vì phụ nữ.”

Ngọc Hy: “....... Hả?”

Nỗi thất vọng của ông nội Vương biến mất, đó là vẻ phấn chấn, mắt lóe lên tia hóng hớt nồng đậm: “Hơn chín giờ nó về, đúng lúc ông đang loay hoay tỉa hoa ngoài cửa thì nó . Quần áo xộc xệch, ông thấy hết , cổ áo vết son môi.”

Ngọc Hy câm nín. Niên Phong tuy tuổi nhưng bảo dưỡng , trông chỉ như mới ngoài bốn mươi, là chủ tịch tập đoàn, lao thiếu, khối kẻ bà chủ. Ngộ nhỡ sinh thêm đứa con nữa, chỉ cần Niên Phong sống thọ chút, đứa trẻ thành thừa kế!

Cô dám cá là nhiều ôm suy nghĩ !

Ông nội Vương tiếp tục: “Ông cứ tưởng nửa đời nó cứ thế mà sống một , ngờ!”

Ngọc Hy: “........”

Cô cũng ngờ tới, cứ tưởng vụ Uông Hàm, Niên Phong sẽ sợ phụ nữ chứ. Sau đó cô trợn tròn mắt: “Cháu sẽ một bà chồng kém tuổi cháu hoặc chỉ hơn cháu vài tuổi đấy chứ!”

Thế thì đúng là hố cha !

Ông nội Vương: “........”

Niên Phong bước cửa: “........”

Chỉ Diệu Diệu là gì, ngược cứ nắc nẻ, như thể đang trêu chọc .

Biểu cảm của Niên Phong đổi liên tục, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cha như thể đang : Hóa là hạng , đồ cầm thú!

“........”

Ngọc Hy thấy tiếng bước chân, ngượng chín mặt, cúi đầu mân mê mấy ngón tay mập mạp của con gái, con gái béo lên , như thể hoa tay Diệu Diệu .

Niên Phong xoa xoa trán, tối qua uống nhiều nên giờ đầu vẫn còn đau. Nghĩ đến cô thư ký mới, đầu càng đau hơn, mặt đen sì. con dâu đang ở đây, ông giải thích với cha thế nào bây giờ?

Ông nội Vương ho khan một tiếng: “Đời tư của vốn nên quản, điều, cưới trẻ quá là đồng ý . cũng chẳng dạo rộ lên cái mốt lấy vợ bé, bao nhiêu ruồng bỏ vợ tào khang để cưới mấy cô sinh viên trẻ. Nhà cái thói đó, ít nhất cũng lớn tuổi hơn Quân Mân. Nhà liêm sỉ, bàn tán, ?”

Niên Phong: “........”

là cha đẻ, trực tiếp đóng dấu luôn, cứ như thể ngày mai ông cưới bằng. Phi phi, dẫn lệch hướng !

 

Loading...