Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 534: Là ai
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:32:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Ngọc Hy trắng bệch: "Quân Mân ?"
Trợ lý của Niên Phong : "Quân Mân thương ở lưng, vết thương sâu đang khâu . Người chuyện là Niên tổng, ông đỡ cho Quân Mân một dao, vết thương khá sâu ạ."
Ngọc Hy thở phào một , vội hỏi: "Mọi đang ở ?"
Trợ lý của Niên Phong đáp: "Chúng đang ở bệnh viện huyện, khi xử lý xong sẽ về thủ đô và gọi điện thông báo cho cô. Cô đừng để ông nội , giúp chúng giấu chuyện nhé."
Ngọc Hy: "Được, , ."
Nửa giờ , điện thoại vang lên, là Niên Quân Mân: "Anh , em yên tâm . Vết thương của ba cũng khâu xong, chúng đang chuyển viện về thủ đô."
Ngọc Hy tinh ý , Niên Quân Mân gọi một tiếng "ba" : "Xảy xung đột thế nào?"
Niên Quân Mân nghiêng : "Họ chặn đường cho chúng , ai đẩy một cái, thế là động d.a.o kéo. Hiện trường loạn, che chắn cho ba nên c.h.é.m một dao, nhưng đông quá, ba xông lên đỡ một nhát d.a.o mà thấy, c.h.é.m trúng bả vai. Sau đó đồn công an đến bắt hết ."
Ngọc Hy thể hình dung cảnh hỗn loạn lúc đó: "Ba chứ !"
Niên Quân Mân cha đang suy nhược nhưng gương mặt mang nụ ngây ngô, mỉm : "Không , ông đang vui lắm!"
Ngọc Hy , tiếng "ba" chờ đợi quá lâu, luôn cần một cái cớ, ngờ là trong cảnh m.á.u chảy thế : "Không là , chăm sóc ông , đến bệnh viện thì gọi điện cho em, em qua đó xem ."
Niên Quân Mân cũng mất khá nhiều m.á.u nên tinh thần tỉnh táo lắm: "Được, chợp mắt một lát đây."
"Ừm."
Ngọc Hy cúp máy, tìm dì Lưu nhờ hầm ít canh tẩm bổ.
Khi canh hầm xong, Niên Quân Mân cũng về đến bệnh viện. Ngọc Hy nhân lúc ông nội để ý, bàn bạc với dì Lưu mới đến bệnh viện.
Phòng bệnh là phòng đôi, Niên Quân Mân thương ở lưng, Niên Phong thương ở vai, một thể ngửa, một thể nghiêng, đều khá khổ sở.
Ngọc Hy hai đang truyền dịch, đặt trái cây và bình giữ nhiệt xuống: "Ba, bác sĩ ạ? Có ảnh hưởng đến cánh tay trái ?"
Niên Phong đau bả vai, nhưng trong lòng thấy sướng. Con trai con dâu cuối cùng cũng gọi ông là ba , nụ môi bao giờ tắt: "Vết thương sâu nhưng đến xương cốt, đợi khép miệng là thể xuất viện ."
Ngọc Hy: "Ba và Quân Mân đều , con về báo với ông nội một tiếng, kẻo ông cụ đoán mò."
Niên Phong suy nghĩ một lát: "Được, nhớ là chúng đấy."
"Vâng ạ."
Niên Quân Mân sấp khẽ động đậy : "Ba, vụ hỗn loạn chắc chắn là cố ý."
Niên Phong trong lòng cũng tức giận, ông và con trai suýt chút nữa mất mạng ở đó: "Ba sẽ điều tra rõ ràng. Tiếc là bắt , chuyện khó xử lý."
Ngọc Hy xen : "Dân làng ai thương ?"
Niên Quân Mân: "Không , chúng đ.á.n.h trả chừng mực."
Ngọc Hy: "Chúng mới là phía hại."
Niên Phong : "Vẫn là Tiểu Hy nhận sáng suốt. Chúng là kẻ yếu, thế bế tắc vốn giờ thể phá vỡ . Tuy nhiên cũng thể nhẹ tay với những kẻ gây rối, tiền đền bù vẫn phát mà. Trước đây lý do để trì hoãn, giờ thì ."
Ngọc Hy hiểu rõ, Niên Phong định dùng tiền để kéo dài thời gian. Một ngôi làng thể nào đồng lòng hết , tâm lý lo sợ mất mát tự nhiên sẽ gây chia rẽ, họ còn sang oán hận những kẻ gây chuyện. Lại thêm bớt vài lời đồn rằng sẽ khai thác nữa, chắc chắn họ sẽ hoảng loạn ngay, vì tiền đền bù mỗi hộ nhận là nhỏ!
Truyền dịch xong, Ngọc Hy dậy hỏi bác sĩ, xác nhận vấn đề gì. Sau khi hai uống xong canh, cô cũng về nhà. Ở bệnh viện Niên Quân Mân và Niên Phong thể tự chăm sóc lẫn .
Về đến nhà, đợi Ngọc Hy chuyện thương, ông nội tự , ông hừ một tiếng: "Dì Lưu chẳng dối gì cả."
Ngọc Hy: "........ Chúng con cũng sợ ông lo lắng thôi ạ."
"Họ chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-534-la-ai.html.]
"Con hỏi bác sĩ gì đáng ngại, vết thương lành là viện ạ."
Ông nội: "Không là . Ông thấy khá vui, hiềm khích giữa hai cha con cuối cùng cũng qua ."
Ngọc Hy thấy ông nội thực sự lo lắng thì mới yên tâm!
Thời gian thấm thoát trôi qua, Niên Quân Mân viện , Niên Phong ở thêm vài ngày mới xuất viện. Tập đoàn Phương Đông giữ tiền , dùng kế hoạch đ.á.n.h tan từng bộ phận, cuối cùng cũng kết quả bất ngờ. Có nhịn khai kẻ phá hoại, Niên Phong kiện đối thủ tòa, bằng chứng thép đầy đủ, tất cả đều im tiếng.
Tháng chín những ngày cuối, lá cây nhuộm màu thu. Sau một trận mưa thu là một đợt gió lạnh, nhiệt độ năm nay thấp hơn nhiều so với năm.
Ông nội Vương cũng chẳng ngoài nữa, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, ông bóp bóp chân: "Cơn mưa rơi hai ngày , bao giờ mới tạnh đây!"
Ngọc Hy: "Con xem dự báo thời tiết ngày mai là tạnh ạ."
Ông nội hừ hừ: "Dự báo thời tiết mười mà đúng năm là lắm . Hôm qua còn hôm nay mưa, thế mà mưa cả ngày đây ."
"Cục khí tượng cũng chuẩn xác, nhưng cách nào, kỹ thuật tới. Muốn dự báo đúng thì nâng cao công nghệ thôi ạ."
Ông nội đồng hồ: "Bốn giờ , Hà Huân sắp tan học , cháu đón thằng bé , ông trông Diệu Diệu cho."
"Vâng ạ."
Trong thời gian kịch bản Ngọc Hy cũng cho Vương Bân nghỉ phép, việc đón Hà Huân cô tự đảm nhận.
Hôm nay trời mưa, cổng trường tiểu học thành phố đỗ ít xe. Cô đến khá sớm nên đỗ ở phía . Tiếng chuông tan học vang lên, đầy mấy phút, học sinh từ các tòa nhà dạy học chạy ùa .
Ngọc Hy ngoài cửa sổ tìm Hà Huân, nhưng cửa kính xe che khuất. Phía ngoài xe một phụ nữ đó, tay cầm ô. Chỗ là chỗ đỗ xe, mũi xe chờ thế ?
Ngọc Hy bấm còi một cái, phụ nữ ngoài cửa vội vàng đầu . Ngọc Hy hạ kính xe xuống: "Chào chị, chị thể nhường đường một chút ? thấy cháu nhà ."
Người phụ nữ tay run rẩy vì lạnh, che kín mặt: "Xin , , nhường đường ngay đây."
"Cảm ơn chị."
Ngọc Hy kéo kính xe lên. Người phụ nữ nhường một chút, Ngọc Hy thấy chị cứ kiễng chân về phía cổng trường, giống đón con. Cha đón con đều ở cổng, chứ ở vị trí đỗ xe.
Ngọc Hy nhịn chú ý thêm một chút. Người phụ nữ thỉnh thoảng dùng ô che mặt, đôi khi dùng xe để che khuất . Đây giống đón trẻ, mà giống như đang trộm trẻ con thì đúng hơn. Cô nhịn nghĩ đến bọn buôn , nhưng giống, chẳng lẽ là ly hôn?
Đang suy nghĩ m.ô.n.g lung thì Hà Huân khỏi cổng trường. Ngọc Hy đẩy cửa xe, vẫy vẫy tay: "Bên ."
Hà Huân chạy , Ngọc Hy gọi: "Chậm thôi con, đừng để ướt mưa."
Hà Huân lời chạy nữa. Điều bé vui nhất chính là dì đến đón, giống như .
Ngọc Hy tiến lên hai bước, đỡ lấy túi đồ trong tay Hà Huân: "Sao con mang hộp cơm về thế ?"
Hà Huân: "Sắp nghỉ lễ Quốc khánh ạ."
"Xem dì , quên khuấy mất tiểu học cũng nghỉ lễ."
Hà Huân nheo mắt : "Ngày mai thầy giáo sẽ thống kê danh sách dã ngoại mùa thu ạ, dịp mười một chuẩn dã ngoại."
"Thầy cô dẫn đội ?"
"Vâng ạ, thầy cô dẫn đội. Bài tập là tiêu bản, khi về một bài văn về mùa thu."
Ngọc Hy: "Đi một ngày thôi ? Đi về trong ngày ?"
Hà Huân gật đầu: "Ở ngay gần đây thôi ạ, về trong ngày."
Ngọc Hy định mở cửa xe, phụ nữ lúc nãy vẫn rời , trái còn đến gần chỗ tay nắm cửa: "Thưa bà, thể nhường đường một chút ạ?".