Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 535: Tiểu béo tử
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:32:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người phụ nữ đó trợn tròn mắt, Ngọc Hy nhíu mày: "Thưa chị?"
Người phụ nữ nắm chặt cán ô, vội vàng lùi một bước. Ngọc Hy mở cửa xe, để túi đồ lên, tháo cặp sách của Hà Huân xuống, cầm lấy chiếc ô của bé: "Con lên xe ."
Hà Huân nhanh nhẹn trèo lên xe, đóng ô . Lúc Ngọc Hy mới đóng cửa xe, ngăn cách ánh mắt của phụ nữ .
Người phụ nữ c.ắ.n môi: "Cái đó... chào cô, cô đến đón con trai ạ?"
Tay Ngọc Hy đang định mở cửa xe khựng , cô cảnh giác phụ nữ: "Chị cũng là phụ trường ? Trong các phụ đón con, từng thấy chị bao giờ."
Người phụ nữ hoảng loạn, lùi một bước, nghĩ đến điều gì liền đầu chạy mất hút.
Ngọc Hy lên xe, đầu với Hà Huân: "Sau ở cổng trường, gặp ai bắt chuyện con cũng trả lời nhé."
Cô cảm giác phụ nữ lúc nãy giống bọn buôn , cảm giác như đang rình rập địa bàn.
Hà Huân gật đầu: "Con nhớ ạ."
Ngọc Hy khởi động xe: "Về mua bánh pizza ăn nhé?"
"Dạ ạ."
Đã lâu bé ăn pizza, cũng thấy thèm.
Đợi khi xe chạy xa, Ngọc Hy vẫn thể thấy phụ nữ qua gương chiếu hậu, lòng càng thêm cảnh giác, cô ghi nhớ tướng mạo của đó để ngày mai xem .
Tiếc là ngày hôm đón Hà Huân, cô thấy phụ nữ đó nữa, tìm quanh một vòng cũng thấy tăm .
Điều duy nhất đáng mừng là mưa cuối cùng cũng tạnh, nhiệt độ xuống thấp hơn. Buổi tối cô vội về nhà mà dẫn Hà Huân trung tâm thương mại mua quần áo.
Hà Huân : "Dì ơi, con đủ quần áo mặc , đồ năm ngoái vẫn cũ ạ."
Ngọc Hy đỗ xe xong: "Năm ngoái con cao bao nhiêu? Năm nay cao bao nhiêu? Không tin về nhà thử xem, quần áo chật hết ."
Hà Huân gãi gãi đầu: "Hình như con cao lên thật ạ."
"Con cao thêm tận mười hai centimet đấy. Trước đây trông như đứa trẻ bốn năm tuổi, bây giờ mới dáng vẻ của bé lên bảy."
Hà Huân xuống xe: "Con cảm ơn dì."
Ngọc Hy xoa đầu Hà Huân: "Gặp con là duyên phận, cần cảm ơn nữa, chúng là một nhà."
Hà Huân gật đầu: "Dì ơi, quần áo con mặc nữa thể gửi về trại trẻ mồ côi ạ?"
"Tất nhiên là , dì vui vì con luôn nhớ đến trại trẻ mồ côi."
Hà Huân ngượng ngùng: "Vì con cũng từ đó mà mà."
Vào trung tâm thương mại, hai thẳng lên tầng ba. Có khá nhiều đồ cần mua: giày, quần dài, quần giữ nhiệt và cả áo khoác đại y.
Gu thẩm mỹ của Ngọc Hy thích những đứa trẻ trông sạch sẽ: quần jeans, sơ mi trắng, giày thể thao. Một bộ phối lên kết hợp với gương mặt tuấn tú trắng trẻo của Hà Huân thu hút ánh của nhiều bà , họ đua bắt chước mua theo.
Ngọc Hy sờ mặt Hà Huân: "Xưởng của Hà của con thể mời con đóng quảng cáo , hiệu quả chắc chắn sẽ lắm."
Hà Huân thẹn thùng, trốn lưng dì: "Dì ơi, con đồ đây."
Ngọc Hy mỉm : "Đi !"
Cửa hàng là tiệm đồ trẻ em lớn nhất tầng ba. Ngọc Hy chọn thêm mấy chiếc áo len cổ và hai chiếc quần giữ nhiệt, lúc thanh toán là hai túi to.
Nhiệt huyết mua sắm của Ngọc Hy vẫn cao, cô kéo Hà Huân chọn áo khoác : "Dì và chú Quân Mân đều áo màu be, chọn cho con một cái, cả nhà ba chúng mặc đồ đồng điệu. Tiếc là Diệu Diệu mặc , nếu cả nhà mặc giống ngoài chắc chắn tỷ lệ đầu sẽ cao lắm."
Hà Huân nuốt lời định từ chối trong: "Dạ."
Ngọc Hy chọn xong áo bảo Hà Huân thử. Trong lúc chờ đợi, cô thấy Bạch Nhiêu. Bạch Nhiêu đang dắt một bé mập mạp. Tuy cô từng gặp Vương Quý Tấn, nhưng dáng vẻ và khuôn mặt là nhận ngay.
Bạch Nhiêu dắt bàn tay mũm mĩm của Vương Quý Tấn tới, thấy Ngọc Hy liền chào: "Lữ tổng, chào cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-535-tieu-beo-tu.html.]
Ngọc Hy ngẩn . Cô thực sự khâm phục Bạch Nhiêu, mới bao lâu mà cửa nhà dắt con chơi . Phải rằng Vương Phúc Lộc ít tình nhân, nhưng bao giờ để bất kỳ phụ nữ nào tiếp cận Vương Quý Tấn. Nói thật, Vương Quý Tấn chính là huyết mạch, là báu vật của Vương Phúc Lộc. "Ừm, mua quần áo ?"
Bạch Nhiêu : "Vâng, Quý Tấn thích quần áo do mua, nên đích đưa bé chọn."
Sau đó cô cúi xuống với Quý Tấn: "Quý Tấn, đây là mợ của cháu."
Cậu bé mập mạp ngẩng đầu lên, đôi mắt giống hệt Vương Phúc Lộc nheo . Miệng gọi, nhưng nghĩ đến ba thì khẽ run rẩy, chút tình nguyện: "Mợ ạ."
Ngọc Hy: "........"
Thằng bé gọi thì cô cũng chẳng thiết !
Bạch Nhiêu : "Vương tổng luôn đưa Quý Tấn đến gặp cô mà thời gian, đúng là trùng hợp. Lần dịp sẽ đưa bé qua chơi."
Ngọc Hy giữ khuôn mặt cảm xúc. Cô hỏi Bạch Nhiêu rằng: "Cô gặp Niên Phong thấy hổ ?". bộ dạng ung dung của Bạch Nhiêu thì thấy chẳng thấy ngại chút nào.
Hà Huân đồ xong bước , sự chú ý của Ngọc Hy lập tức kéo . Hà Huân mới bảy tuổi là một tiểu soái ca , chắc chắn còn xuất sắc hơn. Chưa kịp để cô lên tiếng, một luồng gió lướt qua, bé mập mạp lao thẳng về phía Hà Huân, tông cho Hà Huân lảo đảo.
Cũng may là vững , Ngọc Hy thở phào. Chỉ thấy tiểu béo t.ử ngẩng đầu lên gọi: "Anh trai!"
Ngọc Hy: "........"
Tiếng " trai" gọi mới ngọt ngào .
Giọng Bạch Nhiêu chút ngượng ngùng: "Quý Tấn thích những đứa trẻ xinh xắn!"
Ngọc Hy thầm cảm thán trong lòng, hai cha con nhà gu thẩm mỹ giống hệt , đều thích cái .
Hà Huân ngẩn , cúi đầu tiểu béo t.ử đang ôm chặt . Chiều cao bao nhiêu mà tròn như quả cầu thế ? Trông tròn vo, bé nhịn đưa tay véo cái má bánh bao, cảm giác cực kỳ thích. Sau đó nhận đường đột, vội rụt tay .
Tiểu béo t.ử híp mắt: "Anh cũng thích em ?"
Trong lòng bé sướng rơn. Ở khu biệt thự cũng ít trẻ con, bé tuy nhỏ nhưng ngốc, đều chơi với , nhiều đứa còn mắng thẳng mặt là đồ nhà giàu mới nổi, đồ béo phì.
Hà Huân là một đứa trẻ lương thiện, mỉm : "Em đáng yêu."
Tiểu béo t.ử vui đến mức dụi dụi đầu Hà Huân, khiến Hà Huân .
Ngọc Hy tới với nhân viên bán hàng: "Viết hóa đơn cho !"
Nhân viên vui vẻ đáp: "Dạ ."
Bạch Nhiêu vội lên tiếng: "Để thanh toán cho, coi như Quý Tấn tặng ."
Ngọc Hy nhàn nhạt liếc một cái, Bạch Nhiêu dám ho he nữa, lùi một bước. Đối với phụ nữ đầu tiên vạch trần , cô nỗi sợ hãi từ trong thâm tâm, đây là trực giác của một con hồ ly tinh.
Ngọc Hy sang với Hà Huân: "Vào quần áo con, chúng mua giày về nhà. Cụ đang đợi chúng về ăn cơm đấy!"
Hà Huân gỡ tay tiểu béo t.ử : "Vâng ạ."
Tiểu béo t.ử nghiêng đầu: "Mợ ơi, là con nhà mợ ạ?"
Ngọc Hy: "........"
Tiếng "mợ" gọi mà chân thành thế !
Tiểu béo t.ử thấy Ngọc Hy gật đầu thì vui mừng khôn xiết: "Nói , cũng là trai của cháu ? Cháu cũng trai ?"
Ngọc Hy cúi đầu tiểu béo tử. Cảm xúc của trẻ con dối, niềm vui sướng từ đáy lòng thể lây lan sang khác: "Quý Tấn thích ?"
Tiểu béo t.ử gật đầu: "Vì chê cháu béo, mắng cháu, còn ôm cháu nữa."
Ngọc Hy ngẩn : "Có mắng cháu ?"
Tiểu béo t.ử gật đầu, định mở miệng thì thấy ở cửa gọi tên Vương Quý Tấn, khiến bé giật một cái. Ngọc Hy , đúng là thật trùng hợp.