Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 537: Công lược
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:32:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Phong hỏi: "Ba của đứa bé đến ?"
Chú Lưu gật đầu: "Họ Vương, xách theo ít quà cáp."
Ông nội Vương : "Mời !"
Ngọc Hy đang bế Diệu Diệu sofa, cô giao con gái cho Quân Mân. Con bé thấy ba là chẳng thèm trai béo nữa.
Niên Quân Mân mừng rỡ hôn chùn chụt mặt con gái: "Con gái ngoan của ba."
Con bé cứ tưởng ba đang đùa với nên càng thêm rạng rỡ.
Vương Phúc Lộc mang đến nhiều quà, hai tay xách nách mang, n.g.ự.c còn kẹp thêm mấy hộp nữa. Đặt quà xuống, tỏ vẻ ngại ngùng: "Quý Tấn phiền quá. Lần đầu đường đột đến nhà cũng chuẩn gì nhiều, mua đại một ít quà ạ."
Ông nội Vương đáp: "Anh khách khí quá, Quý Tấn ngoan, dễ mến nữa."
Vương Phúc Lộc thở phào nhẹ nhõm. Anh luôn đưa con sang đây, bận rộn thời gian là một chuyện, mặt khác là tìm lý do thích hợp, sợ đường đột gửi sang phản cảm. Không ngờ thằng nhóc tự theo về luôn. Anh cảm nhận cả nhà đều khá thích Quý Tấn, cũng may quà mang theo đều là đồ quý giá.
Tiểu béo t.ử chớp chớp đôi mắt to: "Ba ơi, hôm nay con ở đây ? Phòng của trai lắm, còn nhiều sách nữa. Anh bảo sẽ kể chuyện cho con , con về nhà ? Ở nhà chỉ một Quý Tấn thôi."
Vương Phúc Lộc nhéo má con trai, trong lòng chua xót. Anh cũng ở bên con nhiều hơn, nhưng phận tay trắng lên, tiệc tùng tiếp khách nhiều, khi chẳng về nhà . Thấy , giải thích: " bận quá, bỏ lơ con trẻ."
Ông nội Vương khá thích tiểu béo tử. Qua những lời thăm dò lúc nãy, ông cũng thế thằng bé . Xét về huyết thống, Quân Mân đúng là ruột của nó: "Cháu nó ở thì cứ ở, nhà cũng nhiều phòng, thêm đứa trẻ cho náo nhiệt."
Vương Phúc Lộc tuy toan tính mượn con trai để bắt nhịp với tập đoàn Phương Đông, tranh thủ thâm nhập giới thượng lưu, nhưng đối với con trai là thật lòng. Anh chân thành : "Cảm ơn ông cụ."
Ngọc Hy thấy dì Lưu liền : "Cơm nước xong , mời dùng bữa!"
Ông nội Vương dậy: "Đi thôi, ăn cơm ."
Vương Phúc Lộc dắt con trai theo phía , trong lòng vui sướng vô cùng. Nhờ phúc của con trai mà ở dùng cơm, nếu duy trì thì mối quan hệ họ hàng coi như chốt hạ.
Bữa tối phong phú. Vì trong nhà đều chú trọng dưỡng sinh nên cách phối hợp món ăn khoa học, còn cả món d.ư.ợ.c thiện chuyên biệt.
Hai cha con nhà họ Vương ăn ngon miệng, giống như bảo vệ ở nhà họ chỉ nấu cá với thịt.
Ngọc Hy rót cho tiểu béo t.ử ly nước trái cây: "Cháu ăn chậm thôi, kẻo nghẹn."
Tiểu béo t.ử gật đầu lia lịa, cái miệng nhai ngừng.
Ngọc Hy là cũng bằng thừa. Cô ăn đút cho con gái. Diệu Diệu sáu tháng tuổi , ăn đồ dặm, mỗi thấy lớn ăn là con bé thèm thuồng chịu .
Hà Huân ăn xong , chìa tay : "Dì ơi, để con bế Diệu Diệu đút cho em ăn ạ."
"Được ."
Hà Huân đút cho em khéo hơn Ngọc Hy nhiều. Trẻ con thường lời trẻ con, con bé ngoan lạ thường.
Sau bữa tối, Vương Phúc Lộc mở quà: "Ông nội, ngài thích thư họa nên mang đến một bức. giám định , là đồ thật, ngài xem thử!"
Niên Phong bức họa mở , khóe mắt giật giật: "Anh lấy bức ở ?"
Vương Phúc Lộc đáp: "Một bạn tặng đấy ạ. Đó là đồ khác dùng để bồi tội với , hiểu nên đưa cho . cũng rành, cứ để trong thư phòng mãi. Nay thấy nên tặng cho thưởng thức nên mang tới."
Ông nội Vương là sành sỏi, nhận lấy bức họa: " là trân phẩm hiếm . Món quà quá quý trọng, thể nhận, nhưng thể cho mượn xem vài ngày ?"
Vương Phúc Lộc giỏi sắc mặt: "Được ạ, bất cứ khi nào ngài xem, sẽ lập tức mang qua ngay."
Ngọc Hy thu hết biểu cảm của Niên Phong mắt: "Ba, đây là đồ của Uông Hàm ạ?"
Niên Phong đặt chén xuống: "Ừm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-537-cong-luoc.html.]
Vương Phúc Lộc: "....... Hì hì, đúng là trùng hợp thật."
Niên Phong : "Bức họa tay cũng là cái duyên, cứ giữ lấy !"
Vương Phúc Lộc , lấy những món quà khác: cho Niên Phong, đồng hồ cho Niên Quân Mân, khăn lụa cho Ngọc Hy, cặp sách cho Hà Huân, ngay cả Diệu Diệu cũng phần là một chiếc vòng tay vàng.
Ngọc Hy coi như thấu, những món quà chuẩn nhất thời, Vương Phúc Lộc chuẩn từ lâu .
Ngoại trừ bức họa, những món quà khác đều nhận.
Vương Phúc Lộc thấy yên tâm hẳn, cũng là chuyện: " liều mạng lụng cũng là vì con cái, con cái thì liều mạng thêm cũng đáng."
Niên Phong và Niên Quân Mân bày tỏ sự đồng tình sâu sắc, con cái thì phấn đấu mới động lực.
Vương Phúc Lộc xoa đầu con trai béo: " thì béo, mấy năm nay kiểm soát chuyện rượu chè. Bác sĩ , đời may mắn lắm mới thằng nhóc , nếu là tuyệt tự . Thế nên cứ nghĩ, đứa trẻ thể giống , một lão thô kệch suốt ngày liều mạng bàn rượu để bàn công chuyện. Phải học thức, năng lực thì mới nhận sự tôn trọng."
Ngọc Hy chớp mắt, lượng thông tin lớn đây. Ý là chỉ mỗi Quý Tấn là con trai duy nhất thôi . Cô thầm cảm thán sự tâm cơ của Vương Phúc Lộc.
Vương Phúc Lộc cố ý than nghèo kể khổ một chút, chẳng hề bận tâm chuyện tự vạch trần thâm quyến của . Chỉ cần kéo gần quan hệ là , khai hết gốc gác coi như là giao tâm. Ông nội và ba quả nhiên đối xử với Vương Phúc Lộc thiện hơn hẳn.
Vương Phúc Lộc ở đến bảy giờ tối, Ngọc Hy và Niên Quân Mân tận cổng tiễn khách.
Vương Phúc Lộc xua tay: "Hai đứa !"
Ngọc Hy thấy Bạch Nhiêu bước từ trong xe để mở cửa, cô im lặng. Bạch Nhiêu đợi ở ngoài cửa suốt từ nãy đến giờ, phụ nữ mà lên chính thất thì mới lạ!
Nếu Niên Phong bóng ma tâm lý trong lòng, chừng cũng Bạch Nhiêu "công lược" .
Ngày hôm , Ngọc Hy xếp đồ ăn mua sẵn túi cho Hà Huân. Lần dùng chiếc cặp Vương Phúc Lộc tặng, gian rộng nhiều chức năng, hợp dã ngoại. Ngọc Hy kiểm tra từng món một: bộ sơ cứu nhỏ, túi thuốc, hộp giữ nhiệt, hoa quả, đồ ăn vặt, bình nước, thiếu thứ gì.
Cuối cùng cô lấy hai trăm tệ đưa cho Hà Huân: "Tiền con nhét túi bí mật ở lớp trong cùng của áo nhé."
Hà Huân ngoan ngoãn cất tiền, Ngọc Hy đưa chiếc điện thoại sạc đầy cho bé: "Dì dạy con , con dùng ?"
Hà Huân gật đầu: "Dạ ạ."
Ngọc Hy cố ý luồn một sợi dây điện thoại: "Cái con đeo cổ, giấu bên trong áo. Có chuyện gì nhất định nhớ gọi điện thoại, trong máy đủ của trong nhà . Nếu gọi thì nhớ gọi 110, rõ ?"
Hà Huân hề thấy phiền mà kỹ, đây là sự quan tâm của dì: "Con nhớ , con sẽ giữ kỹ ạ."
Tiểu béo t.ử vui: "Anh trai ạ?"
Ngọc Hy: "Anh dã ngoại mùa thu, tối sẽ về."
Tiểu béo t.ử luyến tiếc, ỉu xìu, đó ngẩng đầu lên: "Anh nhà, con về dọn quần áo đây, tối con sang."
Ngọc Hy: "...... Dọn quần áo?"
Tiểu béo t.ử gật đầu: "Vâng ạ, mợ ơi, con sang đây ở, cụ đồng ý ."
Ngọc Hy nhéo má tiểu béo tử. Thằng nhóc chỉ thừa hưởng vóc dáng của Vương Phúc Lộc mà còn thừa hưởng cả sự tinh ranh nữa, tìm đúng quyền nhất trong nhà.
Ngọc Hy đích đưa Hà Huân đến trường. Lần là trường tổ chức, trong sân đỗ ít xe khách, mỗi lớp đều hai giáo viên cùng. Năm ngoái cũng một nên họ kinh nghiệm.
Ngọc Hy tiễn Hà Huân lên xe, đợi xe khách chuyển bánh mới cùng các phụ khác về.
Buổi trưa, điện thoại của Ngọc Hy reo vang, màn hình hiển thị của Hà Huân.