Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 538: Chuyển trường

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:32:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Hy vội vàng bắt máy: "Hà Huân, chuyện gì con?"

Hà Huân mím môi: "Dì ơi, chúng con dã ngoại về . Lát nữa thầy giáo sẽ gọi điện cho dì, con kể diễn biến sự việc ạ."

"Đã xảy chuyện gì, con , dì đang đây."

Hà Huân đang đợi xe khách, bé cố ý xa thầy giáo để gọi điện: "Lúc chúng con leo núi, bạn Phương Á Lâm lớp bên cạnh lăn xuống sườn núi. Bạn định đẩy con xuống nhưng con tránh , kết quả là bạn tự ngã. khi tìm thấy bạn , bạn là con đẩy. Con hề đẩy bạn , bạn dối. Chân của Phương Á Lâm gãy , thầy giáo đang an ủi bạn . Vì sự cố nên về sớm ạ."

Ngọc Hy tin lời Hà Huân: "Dì tin con. Lát nữa về đến nơi thì gọi điện cho dì, dì sẽ đón con."

Lòng Hà Huân nhẹ nhõm hẳn. Cậu bé thích ánh mắt của các bạn , cứ như thể lầm thực sự ở phía . Cậu hề dối: "Vâng ạ."

Điện thoại ngắt, Hà Huân đầu thấy thầy chủ nhiệm. Cậu nắm chặt điện thoại: "Thầy ơi, em đẩy bạn , thực sự là bạn đẩy em."

Thầy chủ nhiệm chiếc điện thoại trong tay Hà Huân với ánh mắt phức tạp, thầy ngẩn một lát. Thầy thấy sống còn chẳng bằng một đứa trẻ, liền lắc đầu, dời mắt khỏi chiếc điện thoại: "Thầy tin em. Xe sắp đến , chúng qua đó thôi. Vì em gọi điện nên thầy gọi nữa."

Nói đến đây, lòng thầy cũng thấy chua xót. Vừa nãy thầy còn định bụng về trường sẽ mượn điện thoại gọi cho dì của Hà Huân cơ đấy!

Xe khách đến, Hà Huân Phương Á Lâm cố định chân, bé mím môi. Cậu bao giờ nghĩ rằng một đứa trẻ thể xa đến , còn hơn cả những đứa trẻ mắng c.h.ử.i quê. Ít nhất trẻ con ở quê chỉ mắng thôi chứ từng lấy mạng . Nếu hôm nay tránh kịp thì thương chính là .

Trải qua chuyện , Hà Huân sâu sắc phản tỉnh, nhận quá nhân từ với kẻ địch, nên mới khiến Phương Á Lâm sợ mà lấn tới hết đến khác.

Ngọc Hy lái xe thẳng đến bệnh viện. Hà Huân là liên quan nên cùng đến bệnh viện. Khi cô đến nơi, Hà Huân và thầy chủ nhiệm đang đợi ở sảnh lớn.

Thầy chủ nhiệm : "Các bạn khác về trường , chúng ở đây đợi nhà Phương Á Lâm. Em đưa phòng phẫu thuật."

"Cảm ơn thầy, phiền thầy quá."

Thầy chủ nhiệm: " tin Hà Huân, nhà Phương Á Lâm tin . Một lát nữa vẫn cần giải thích, tiếc là học sinh nào thấy, nếu cũng thể chứng."

Ngọc Hy : " tin Hà Huân, phiền thầy nhiều ạ."

Thầy chủ nhiệm xua tay: "Không phiền , chúng lên cửa phòng phẫu thuật , thầy chủ nhiệm lớp Phương Á Lâm đang ở đó."

"Vâng."

Ngọc Hy nắm lấy tay Hà Huân, bé nắm chặt , lúc chẳng còn sợ hãi điều gì nữa.

Ca phẫu thuật của Phương Á Lâm diễn thuận lợi. Do xử lý kịp thời, đang tuổi nhỏ nên dễ hồi phục. Phẫu thuật kết thúc nhanh chóng nhưng nhà vẫn đến.

Thầy chủ nhiệm lớp Phương Á Lâm gọi điện thoại, lúc thì day day trán: "Ở nhà chỉ trai Phương Á Lâm thôi, bố em đều công tác xa . Anh trai em lát nữa mới đến ."

Ngọc Hy lấy điện thoại : "Thầy thể cho của Văn Tịnh ? sẽ gọi cho cô ."

Thầy giáo ngạc nhiên: "Hai quen ? Được, đây."

Ngọc Hy nhanh chóng bấm , một lát đầu dây bên mới bắt máy. Giọng Văn Tịnh vẻ mệt mỏi: "Thầy Vương ạ, chúng mua vé máy bay về ngay, thực sự cách nào qua đó , phiền thầy quá."

Ngọc Hy lên tiếng: "Chào cô, là dì của Hà Huân. Diễn biến sự việc chắc cô nắm rõ, khẳng định rằng Hà Huân đẩy."

Văn Tịnh im lặng một hồi: " Á Lâm nghịch ngợm, nhưng dù nó cũng gãy chân . ác ý suy đoán, nhưng hỏi ai thấy để chứng ?"

thiết nổi với con trai, nhưng nghĩa là thấy con gãy chân mà cô phản ứng. Tuy sâu thẳm trong lòng cô tin Hà Huân đẩy, nhưng cô vẫn mong thấy bằng chứng.

Ngọc Hy: " sẽ đến trường hỏi. Trên núi bao nhiêu đứa trẻ, chắc chắn sẽ thấy. Đồng thời, cũng nhấn mạnh, Phương Á Lâm định đẩy Hà Huân nên mới tự ngã xuống. Sau khi điều tra rõ ràng, Phương Á Lâm chỉ xin Hà Huân ."

Văn Tịnh nghẹn lời: "Nếu là Hà Huân đẩy thì ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-538-chuyen-truong.html.]

"Không khả năng đó. Đứa trẻ nuôi hiểu rõ, nó chuyện ác độc như ."

Văn Tịnh im lặng: "Vậy thì tìm bằng chứng !"

Ngọc Hy cúp máy, xoa đầu Hà Huân. Cô cũng chẳng nán đây lâu, dắt tay bé: "Dì đưa con về trường hỏi thử xem."

Thầy chủ nhiệm Hà Huân : " hỏi hết , ai lên tiếng cả."

Ngọc Hy: "Lúc mới xảy chuyện bọn trẻ đều sợ hãi, bây giờ Phương Á Lâm , hỏi kỹ chắc chắn sẽ kết quả."

Thầy chủ nhiệm : " cũng cùng về."

Thầy chủ nhiệm lớp Phương Á Lâm há miệng định gì đó, cuối cùng thôi, rời .

Về đến trường, cũng may là thông báo tạm thời cho phụ nên học sinh về hết, đa phần vẫn ở trong lớp. Vận may của Ngọc Hy khá , mấy đứa trẻ ở thấy sự việc.

Ngọc Hy thở phào, đợi phụ các bạn đó đến, hẹn ngày mai đến bệnh viện chứng. Cô cảm ơn và tiễn hai vị phụ về mới dắt Hà Huân về nhà.

Hà Huân cúi đầu: "Dì ơi, con phiền dì ."

"Đây của con, mà cũng chẳng tính là chuyện phiền phức gì, thật đấy."

Ngọc Hy thực sự để tâm, chuyện đơn giản hơn chuyện ở công ty nhiều.

Hà Huân: "Con hiểu, tại bạn đẩy con?"

"Phương Á Lâm qua là đứa trẻ nuông chiều quá mức. Nó từng thua thiệt tay con nên nảy sinh tâm lý cực đoan. chuyện cũng là lời nhắc nhở, gặp những đứa trẻ như , con một mực nhịn nhục. Vạn hạnh là con học cầm nã thủ với Vương Bân một thời gian , nếu ngã xuống hôm nay chính là con đấy."

Hà Huân vẫn còn sợ hãi: "Con nhất định sẽ rèn luyện chăm chỉ hơn."

Ngày hôm , Ngọc Hy dẫn Hà Huân theo mà tự . Cô đón hai bạn nhỏ và phụ mới đến bệnh viện.

Văn Tịnh đang ở bệnh viện, vốn mệt mỏi còn đối mặt với sự cáu kỉnh của con trai nên mặt đang đen xì.

Ngọc Hy bước : " tìm chứng kiến. Thầy giáo và thầy giám thị thể chứng minh hề thông đồng dàn xếp gì cả."

Văn Tịnh day day trán. Cô về từ sáng sớm, con trai thế nào cô rõ nhất, chỉ khích vài câu là nó tự lòi đuôi ngay. Cô lộ vẻ hổ thẹn: "Xin , đúng là của Á Lâm. Thằng bé chỉ tay mà còn đổ oan cho Hà Huân, thực sự xin ."

Ngọc Hy với hai vị phụ : "Hôm nay cảm ơn hai nhiều, phiền hai quá. Để tiễn về."

Hai vị phụ cũng thấy đây là việc nên nên từ chối cần tiễn, họ cũng dạo phố một chút.

Ngọc Hy tiễn đến cửa phòng bệnh mới trở : "Không còn ngoài nữa, thẳng, chuyện chỉ là xin là xong. Thằng bé còn nhỏ là lá chắn cho hành vi phạm pháp. Vạn nhất Hà Huân đẩy xuống thực sự xảy chuyện gì thì ? Các cha giáo d.ụ.c con cho , các trách nhiệm ?"

Văn Tịnh cúi gầm mặt: " bao nhiêu câu xin cũng vô dụng. sẽ chuyển trường cho Á Lâm. Thực sự xin , cũng sẽ đến tận nhà xin ."

Ngọc Hy lạnh lùng: "Xin thì cần , chấp nhận. Các nên giáo d.ụ.c con . Chuyển nó cũng , các tự giải quyết cho thỏa nhé!"

Mặt Văn Tịnh đỏ bừng, Ngọc Hy rời . Quay đầu , con trai ném hoa quả cô: "Bà ! Tại xin nó!"

Văn Tịnh ôm ngực, đây là con trai cô ? Tại nó chẳng giống cô và chồng một chút nào cả!

Ngọc Hy khỏi cửa, điện thoại vang lên một lạ: "Alo?"

 

Loading...