Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 556: Tâm huyết
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:34:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Hy lắc đầu: "Không , gia cảnh cô , giáo dưỡng cao, ăn mặc cũng cầu kỳ. Đặc biệt là cử chỉ lúc , là uốn nắn từ nhỏ. Loại giáo d.ụ.c khắc sâu xương tủy từ bé sẽ cho phép những chuyện trái với đạo đức ."
Niên Quân Mân im lặng một lát: "Vợ ơi, em phát hiện là Niên Canh Tâm ngày càng sợ em ?"
"Không thấy, chú vẫn luôn sợ em mà."
Niên Quân Mân khẽ : "Bây giờ chú còn dám xuất hiện mặt em nữa. Anh cuối cùng cũng hiểu , chú sợ em phát hiện những suy nghĩ trong lòng chú đấy!"
Ngọc Hy đáp: "Mới thế sợ , em còn nghiêm túc học . Những thứ đơn giản lắm, khí chất của một loại do rèn luyện , loại từ bé trong xương tủy. Thực hai đều dễ thấu, tính cách họ đều hiện rõ mặt cả. Không sáu còn sẽ thế nào đây. Thôi nghĩ nữa, một ngày gặp hai là đủ , em thấy chuyện cũng thú vị đấy chứ."
Niên Quân Mân vợ âu yếm. Vợ thấy thú vị, chứ mấy cô nàng đào góc tường chắc chắn là thấy thế !
Ngày hôm , Ngọc Hy theo chồng đến công ty nữa. Cô bọc con gái thật kỹ, bế con thăm Lôi Âm.
Lôi Âm chuyển nhà. Từ khi mang thai, Lôi Âm trở nên nhát gan hơn, đặc biệt là trận tuyết đầu mùa, leo cầu thang trượt chân, cô nàng liền hỏa tốc mua nhà chuyển ngay.
Hai vợ chồng dùng tiền cuối cùng trong tay để vay tiền mua một căn biệt thự sân vườn nhỏ, trong khu biệt thự mới phát triển.
Đây là đầu Ngọc Hy tới đây, môi trường khá , ở trong nội thành, giá trị tăng lên là điều chắc chắn. An ninh cũng , kiểm tra kỹ lưỡng mới cho .
Tìm theo địa chỉ đến nơi, căn biệt thự hai tầng, đúng là một bước lên mây, xem là định chuyển nhà thêm nào nữa.
Lý Nham mở cổng, định vươn tay bế giúp đứa bé nhưng dám, sợ dùng lực quá mạnh đau em bé, chỉ đành giúp mở cửa.
Ngọc Hy nhà, mở chăn lông vũ , để Diệu Diệu tự vịn mặt đất mới tự giày.
Lôi Âm kinh ngạc trợn tròn mắt: "Đã cơ ?"
Ngọc Hy giày xong bế con lên: "Chỉ một lát thôi, cái con bé lười lắm, ở nhà chẳng chịu , nũng nịu vô cùng."
Lôi Âm nghĩ , cô thích mê vẻ ngoài như em bé tranh Tết của Diệu Diệu: "Con gái là nuôi nấng kiểu chiều chuộng, nũng nịu một chút cũng . Tớ mà con gái, tớ nhất định sẽ cưng chiều nó lên tận trời xanh."
Ngọc Hy bụng Lôi Âm. Mang t.h.a.i mà dáng Lôi Âm vẫn hề phá nét, cũng béo lên: "Hai hỏi bác sĩ ?"
Lôi Âm chớp mắt: "Chưa hỏi, con gái con trai đều như cả. Mẹ chồng tớ bảo , là con gái còn hơn, bà chịu đủ mấy thằng con trai trong nhà ."
Ngọc Hy: "Cho nên mới , đúng là phúc."
"Tớ đang nghĩ, nở hoa mới kết trái cũng , con gái mới con trai . Tiền phạt tớ cũng chuẩn sẵn cả ."
Ngọc Hy đặt con gái lên ghế sofa: "Cậu đúng là tích cực thật, đứa còn chào đời tính đến đứa ."
"Tớ thấy nhà cửa trống trải quá nên nhiều con cho náo nhiệt. Lúc đầu nghĩ mua biệt thự để khỏi chuyển nhà, giờ thì nhà to mà ít quá nên thấy trống vắng."
Ngọc Hy chợt nhớ tới chị họ: "Chị họ em còn chẳng dám đổi nhà."
Lôi Âm bật : "Chị là đang đấu tranh với chồng mà."
Ngọc Hy tiếp lời: "Trần thái thái cứ đưa cháu nội về nuôi, thì tìm lý do đòi đến chăm sóc cháu. Chị họ cũng hết cách, đổi nhà lớn thì Trần thái thái sẽ lý do chính đáng để đến ở cùng. Ngay cả căn nhà tặng lúc kết hôn chị cũng dám trang trí."
Lôi Âm: "Bọn em dâu của chị Linh Linh nếu tiền đồ một chút thì ."
"Vẫn là tùy duyên thôi. Ai mà ngờ sinh thêm một đứa con gái nữa, chị họ cũng đang rầu rĩ lắm, chị còn chẳng về quê ăn Tết vì sợ đưa con trở lên đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-556-tam-huyet.html.]
"Trần Trì ?"
Ngọc Hy : "Thì giữa hai bên khó xử chứ . Em chị họ kể, lưng chị , rể ít mắng em trai vô dụng, bảo là nếu sinh con trai thì chẳng nhòm ngó nhà chị. Có điều em dâu chị đang bồi bổ cơ thể để m.a.n.g t.h.a.i tiếp đấy!"
"Đây còn là vấn đề sinh con trai con gái nữa . Tớ đoán là vì sinh đứa thứ hai là con gái nên hai ông bà già tâm tư khác, sợ tài sản trong tay đều cho cháu ngoại hết, nên đứa bắt buộc sinh. Mà cũng chẳng chịu nghỉ ngơi vài năm, hại sức khỏe quá."
Ngọc Hy gật đầu: " , đứa thứ hai ít nhất cách ba năm. Mang t.h.a.i tiêu tốn nhiều tâm huyết của phụ nữ."
Lý Nham rửa hoa quả xong mang , sang một bên, bé con trắng hồng mềm mại, cầm quả táo hỏi: "Con bé ăn ?"
Ngọc Hy chạm nhẹ cằm con gái, con bé sợ nhột nên há miệng : "Ăn dặm lâu ạ, cũng mọc mấy cái răng sữa nhỏ xíu . Táo cắt thành thanh dài là con bé tự gặm để mài răng ."
Lý Nham dậy: "Để ."
Đợi Lý Nham khuất, Ngọc Hy nhỏ: "Em Quân Mân Lý Nham đổi , giờ tận mắt thấy mới tin là đổi nhiều thật. Trước đây tuyệt đối sự kiên nhẫn ."
Lôi Âm xoa bụng: "Suýt thì sảy t.h.a.i sợ khiếp vía. Bản vốn thích trẻ con nên bao nhiêu tính nóng nảy cũng bay sạch."
" là như . Thế ở cữ thì định thế nào?"
"Mẹ chồng tớ sẽ qua chăm sóc. , cuối năm , tiền cổ tức chắc sắp chia chứ?"
Ngọc Hy đỡ con gái: "Vẫn còn một khoản nợ về, chắc cũng đến giữa tháng Giêng dương lịch."
Lôi Âm nhẩm tính: "Còn tận hơn nửa tháng nữa cơ . Hai vợ chồng tớ bây giờ nghèo rớt mùng tơi thật , chỉ còn đủ tiền trả một tháng tiền nhà thôi, đang đợi cổ tức để mua quà cáp Tết đây!"
Ngọc Hy trêu: "Qua nửa tháng nữa còn là nghèo , thành bà chủ nhỏ giàu sụ cho xem."
Lôi Âm đắc ý: "Tớ cũng lén tính qua , tiền cổ tức năm nay bằng tổng mấy năm cộng luôn . Nếu tớ cũng dám mua căn biệt thự ."
Ngọc Hy cũng thấy vui lây, tiền nhiều thì càng thể dùng tiền đẻ tiền một cách hơn.
Lý Nham mang táo cắt thanh về, Diệu Diệu nể mặt cầm một miếng cho miệng ăn. Vì nhà bao giờ hôn khóe miệng véo má nên Diệu Diệu chảy nước miếng. Lúc mài răng, con bé dùng hai tay bưng, mắt nheo nheo vì ăn ngon.
Lý Nham cảm thán: "Diệu Diệu nuôi thật đấy, hèn chi Quân Mân lúc nào cũng nhắc đến con bé. Hai em nuôi kiểu gì ?"
"Em và Quân Mân bận lắm, thực phần lớn là do bà Lưu và ông nội giúp trông nom, tụi em dám nhận công . Có điều ở nhà ông nội một cuốn nhật ký trưởng thành của Diệu Diệu, thể cho chị xem. Trẻ con từng giai đoạn cần gì đều ghi chép cả."
Lôi Âm thốt lên: "Ông cụ tỉ mỉ quá."
Ngọc Hy giải thích: "Ông nội cũng là để tổng kết kinh nghiệm, đến đứa thứ hai sẽ lúng túng như lúc nuôi Diệu Diệu nữa."
Lý Nham chẳng khách khí chút nào: "Bọn đang cần cái đó."
Diệu Diệu sợ lạ. Ở nhà họ béo ngày nào cũng ầm ĩ nên gan con bé cũng lớn hơn nhiều. Chẳng mấy chốc con bé quen với Lý Nham, khiến vui mừng khôn xiết, kiên nhẫn dắt Diệu Diệu tập để thực hành .
Lôi Âm chút cảm thán: "Thời gian trôi nhanh thật đấy, chớp mắt một cái Diệu Diệu gọi , mấy tháng nữa thôi là ."
" , mấy hôm gặp Lôi Tiếu, con bé đó sắp nghiệp . Quay nó cũng sắp lấy chồng đến nơi. Em sắp quên mất cái dáng vẻ nhút nhát của Lôi Tiếu ngày đầu mới gặp ."
Lôi Âm : "Cậu nhắc tới Lôi Tiếu, tớ mới nhớ chuyện với ."