Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 557: Ghi thù
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:34:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Hy hỏi: "Chuyện gì thế?"
Lôi Âm điều chỉnh tư thế : "Lôi Tiếu sắp kết hôn , tớ cũng là chị, nó gả cho Lý Tiêu. Không bàn đến việc Lý Tiêu đưa bao nhiêu sính lễ, nhưng dù cũng là trong giới giải trí, tớ thấy Lý Tiêu tâm kế nhiều. Tớ cứ suy nghĩ mãi, Lôi Tiếu xuất giá, tớ cho nó một ít của hồi môn. Dù tớ cũng chẳng thiếu tiền đó, những năm qua lòng cũng là thịt cả, nó đối với tớ chẳng kém gì đối với . Những lúc Lý Nham bận, thứ Bảy Chủ nhật nếu rảnh nó đều qua thăm tớ, tớ đều thấy hết."
Ngọc Hy hồi tưởng , thực cô cũng hưởng sái hào quang từ Lôi Tiếu. Nhờ tương lai của cô bé nên cô mới mua nhà sớm, văn phòng việc như hiện tại. Dựa giá trị của tòa nhà văn phòng, việc cô giúp đỡ Lôi Tiếu vài năm thực sự chẳng đáng là bao.
Lôi Âm tiếp: "Tớ nghĩ kỹ , căn chung cư Lý Nham mua đây tụi tớ cũng về đó ở nữa, tớ định sang tên cho nó. Nếu một mai nó và Lý Tiêu cãi mà ngại tìm chúng , ít nhất nó cũng một nơi để ."
Ngọc Hy: "Làm khác, nghĩ chu đáo thật đấy."
"Làm cũng dễ cảm động hơn, tớ ở chẳng việc gì nên cứ nghĩ ngợi lung tung, bản m.a.n.g t.h.a.i thì lòng cũng mềm yếu hơn."
Ngọc Hy suy nghĩ một chút: "Tớ là chị, đương nhiên cũng tặng một phần . Hai năm nay Lôi Tiếu ít khi phiền chúng ."
" , đổi là khác, hai chỗ dựa như các thì cái đuôi chắc vểnh lên tận trời xanh từ lâu . Cái con bé chẳng đổi chút nào, khi năng lực là cố gắng hết sức phiền chúng ."
"Cậu tặng nhà thì tớ tặng trang sức , mua loại thể tăng giá trị , coi như là một khoản bảo đảm cho tương lai."
Lôi Âm gật đầu: "Như cũng , đều là vật thực bên , bản nó cũng thêm tự tin."
Ngọc Hy nhắc đến Ngọc Thanh: "Tớ đang đau đầu đây, chẳng nên tặng Ngọc Thanh cái gì, mấy ngày nay cứ nghĩ mãi."
"Tặng xe !"
Ngọc Hy lắc đầu: "Bố tớ hứa từ , chỉ là Ngọc Thanh cứ ở lì trong trường nhất quyết chịu nhận. Lần kết hôn bố tớ chắc chắn sẽ mua. Đối với con cái, bố tớ bao giờ bên trọng bên khinh."
"Bố mua là cho Ngọc Thanh, còn mua cho Tư Âm . Hai vợ chồng mỗi một chiếc cho thuận tiện. Có điều đ.á.n.h tiếng một câu, tránh để nhà gái chuẩn trùng. Với gia thế nhà họ Triệu, của hồi môn chắc chắn ít . , Triệu Tư Âm cũng sắp nghiệp , là định gì ?"
Ngọc Hy đáp: "Hôm ở nhà Tiết Nhã, tớ Lôi Tiếu Tư Âm mở văn phòng luật sư, chí khí lớn lắm."
"Hồi chúng khởi nghiệp khó khăn bao, chỉ một căn phòng nhỏ xíu. Nhìn mà xem, hèn chi ai cũng bảo càng giàu càng giàu thêm, căn bản là cùng một vạch xuất phát."
"Phải đấy, chỉ cần tiền đến một con nhất định, chỉ riêng việc gửi tiết kiệm ăn lãi suất thôi cũng đủ sống cả đời , lãi suất bây giờ cao lắm."
Hai cảm thán hồi lâu, tán đủ chuyện trời đất.
Buổi trưa Ngọc Hy ở dùng cơm, đến chiều thì Diệu Diệu chịu nữa. Đây là đầu tiên con bé ngoài lâu như , nhớ nhà nên bắt đầu quấy , Ngọc Hy đành cáo từ về.
Lôi Âm thật sự nỡ, nắm tay Ngọc Hy dặn: "Rảnh thì cứ bế con qua đây chơi nhé."
"Được, khi nào rảnh tớ sẽ tới, nhà !"
"Ừ."
Về đến nhà, Diệu Diệu quấy nữa, ngủ trưa dậy thấy béo thì vui mừng khôn xiết. Con bé mới gọi bố , những thứ khác diễn đạt rõ, chỉ ú ớ reo hò.
Cậu nhóc béo như hiểu ý em: "Em gái nhớ cháu , cháu cũng nhớ em gái lắm, bữa trưa cháu ăn chẳng thấy ngon gì cả."
Ngọc Hy hai đứa trẻ ngôn ngữ bất đồng mà chơi đùa vui vẻ. Nhìn béo , từ vụ việc là cứ ở lì đây chịu về nhà, Vương Phúc Lộc cũng thật lớn tâm, vứt con ở đây chẳng thèm hỏi han gì, ai tưởng thằng bé là con nhà cô chứ!
Ngọc Hy vốn định ngày hôm cùng Niên Quân Mân đến công ty, nhưng kế hoạch đuổi kịp đổi. Đứa nhỏ vốn bao giờ ốm đau, nửa đêm bỗng nhiên phát sốt.
Chuyện cả nhà sợ khiếp vía. Đứa trẻ bình thường , mà hễ là trời long đất lở, cả nhà mất ngủ nửa đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-557-ghi-thu.html.]
Ngọc Hy dùng nước ấm thấm khăn lau ngực, lưng và chân tay cho con gái. Lau suốt một đêm nhiệt độ mới định .
Thức trắng một đêm, mắt đỏ ngầu những tia máu. Ngọc Hy dù tâm lý mạnh mẽ đến nhưng mặt con gái cũng sụp đổ, cô đỏ hoe mắt : "Em chẳng nên bế con bé ngoài gì."
Niên Quân Mân an ủi vợ: "Em xem, nhóc con ngủ đấy. Nói cho cùng cũng tại chúng giữ con bé kỹ quá, đông là khỏi cửa, suốt ngày ở trong phòng sưởi ấm nên con bé chịu chút gió nào . Sau chú ý hơn là . Bà Lưu chẳng , trẻ con đứa nào là ốm đau, như Diệu Diệu thế , gần một tuổi mới ốm đầu là hiếm lắm ."
Ngọc Hy thấy an ủi bao nhiêu, cô cẩn thận sờ trán con, thấy còn nóng nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Niên Quân Mân xót vợ: "Đợi nhóc con khỏe hẳn, thể để nó lười biếng nữa, cho vận động nhiều lên thì sức đề kháng mới tăng. Cho vận động tay chân nhiều để rèn luyện sức khỏe."
Giọng Ngọc Hy nghẹn ngào: "Vâng, quần áo , lát nữa còn ."
Niên Quân Mân lắc đầu: "Em cũng nghỉ một lát , trông Diệu Diệu. Đợi cùng em đưa con gặp bác sĩ, con bé hẳn mới qua công ty. Tiện thể gọi điện cho Lý Nham luôn, lý do gì để về công ty nữa ."
Ngọc Hy: "Em thật sự , em tự lo ."
Cô công ty của Quân Mân bận, giống như cô thuê những chuyên nghiệp lo liệu.
Niên Quân Mân hôn lên trán vợ: "Anh ở nhà, đương nhiên thể để em một , ngủ !"
Ngọc Hy cảm thấy đây chính là hạnh phúc, lúc chuyện gì, chồng luôn ở ngay bên cạnh. Cô thực sự mệt nên lơ mơ ngủ cũng sâu giấc.
Vừa thấy Diệu Diệu cựa quậy là cô tỉnh ngay. Nhóc con khó chịu, cảm thấy uất ức cực kỳ, lớn chừng đầu tiên chịu khổ như nên cứ hừ hừ nức nở.
Lòng Ngọc Hy mềm nhũn, hết hôn dỗ, cô nhanh chóng quần áo cho và Diệu Diệu bế con bác sĩ.
Diệu Diệu khỏi hẳn nên bác sĩ yêu cầu lấy m.á.u xét nghiệm. Nhóc con trợn tròn mắt, tính khí cực kỳ lớn. Ngọc Hy bế, Niên Quân Mân giữ chặt, con bé nhưng đôi mắt to tròn cứ thế lườm hai .
Đến khi lấy m.á.u xong, nhóc con mới "oà" lên nức nở. Ngọc Hy dỗ dành mãi nín, nước mắt rơi như mưa, từng chuỗi từng chuỗi một.
Niên Quân Mân xót xa đến c.h.ế.t . Lúc lấy m.á.u xót , giờ gần bế nhưng nhóc con ghi thù, mặt nhất định bố, bố là .
Niên Quân Mân: "......."
Biết thế lúc nãy chẳng tranh phần giữ con gì! Anh cũng chỉ sợ y tá nặng nhẹ con đau thôi mà!
Kết quả xét nghiệm nhanh. Sau khi bác sĩ xem qua và kiểm tra , thấy vấn đề gì lớn, mồ hôi cũng phát , về nhà chú ý thêm và uống t.h.u.ố.c đúng giờ là .
Ngọc Hy lúc mới yên tâm. Cô cảm ơn bác sĩ, vỗ về nhóc con đang sụt sịt ôm chặt lấy bé về nhà.
Niên Quân Mân dỗ dành suốt dọc đường nhưng con gái chẳng thèm thẳng lấy một cái. Niên Quân Mân nghiến răng: "Cái con bé thật là ghi thù quá , nó mới lớn tẹo nào cơ chứ."
Ngọc Hy hiếm hoi lộ nụ : "Con bé thấy chịu uất ức tày đình, bố còn là nữa ."
Niên Quân Mân: "Vợ ơi, em đừng nữa."
Càng càng hối hận vì lúc nãy giữ con.
Vừa về đến cổng nhà, thấy một chiếc xe lạ đang đỗ ở đó!