Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 564: Vả mặt
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:34:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lớp trưởng cảm thấy công việc của khá : "Công ty đầu tư Phóng Viễn, thành lập tám năm , đầu tư nhiều hạng mục, phim điện ảnh cũng đầu tư mấy bộ, thắng thua."
Ngọc Hy từng tên, xem công ty lớn, cô mỉm : "Lớp trưởng, danh ?"
Cô hỏi điện thoại, vì điện thoại di động thời là hàng tiêu dùng cao cấp, một chiếc giá mấy ngàn tệ, mới nghiệp chẳng mấy ai mua nổi.
Lớp trưởng cũng nghĩ nhiều, lấy từ trong túi một tấm danh : "Cậu việc gì cứ gọi điện cho tớ bất cứ lúc nào, giúp tớ sẽ cố hết sức."
Ngọc Hy thầm, giải thích gì thêm. Cô là đang đào đây mà! Năng lực của lớp trưởng thì cô rõ, suốt thời cấp ba luôn lớp trưởng, bản lĩnh hề đơn giản. Phải tranh thủ đào "vàng" khi nó phát sáng, buổi họp lớp đúng là đúng đắn.
Lớp trưởng đưa danh xong liền hỏi: "Cậu danh ?"
Ngọc Hy bỗng thấy ngượng ngùng, đầu Tiết Nhã một cái. Cô đường đường là sếp lớn mà bao giờ nghĩ đến việc in danh cho .
Tiết Nhã giật khóe môi, , cô cũng chẳng ngờ Tiểu Hy danh .
Ngọc Hy gượng: "Tớ ."
Lớp trưởng nghĩ gì, nhưng bạn học Tưởng Văn thì nghĩ xiên xẹo: "Biên kịch chắc là khó sống lắm nhỉ? Lữ bạn học, lương tháng của bao nhiêu?"
Ngọc Hy im lặng một lát: "Tớ lương."
Tiết Nhã sặc nước, suýt nữa thì phì . Tiểu Hy đúng là lương, vì là chủ, ăn chia theo cổ tức mà.
Tưởng Văn càng thêm đắc ý, cảm thấy cuối cùng cũng đè bẹp "học bá" : "Xem sống lắm nhỉ. Theo tớ thấy, xinh thế , lúc đầu nên chuyển khoa . Không chuyển khoa thì dựa cái mặt khéo nổi tiếng thật . mà bây giờ cũng muộn, tớ thì cái như , cứ tìm chồng nào giàu mà gả , cũng cả thôi."
Ngọc Hy nhắm mấy , cô cũng chẳng biển cả mà lòng bao la rộng lớn. Cô giơ bàn tay vốn vẫn luôn che khuất lên, để lộ chiếc nhẫn: "Cậu đúng thật đấy, tớ đúng là kết hôn , nghiệp xong là cưới luôn!"
Đám nam sinh cùng bàn đều ngẩn ngơ, chiếc nhẫn chằm chằm. Ai kết hôn mà bạn gái thì đều từng ghé qua tiệm trang sức cả, nhẫn kim cương , carat hề nhỏ.
Tưởng Văn chằm chằm chiếc nhẫn, phản ứng đầu tiên là: "Chắc đồ giả chứ?"
Ngọc Hy giật khóe môi, đây là món Niên Quân Mân mới mua cho cô hôm đầu tiên tiền cổ tức về tài khoản, chính cô cùng chọn mà: "Có hóa đơn đấy, xem ?"
Tưởng Văn im bặt, trong lòng càng thêm đố kỵ. Cứ nghĩ đến việc mệt đứt , còn Lữ Ngọc Hy kết hôn, chiếc nhẫn là gả nhà giàu, cô lầm bầm: "Tự mua mới là bản lĩnh, dựa chồng thì tính là gì."
Ngọc Hy chớp mắt: "Cậu đúng."
Cho nên, khi về Thủ đô cô cũng tự mua cho một chiếc, tiện thể mua quà tặng cho Lôi Tiếu luôn.
Lớp trưởng mãi mới tìm giọng : "Nhẫn cưới của thật, chồng đối xử với quá."
Ngọc Hy: "Không nhẫn cưới, nhẫn mới mua năm nay thôi."
Cô thấy hôm nay nên đóng vai thành thật, ai cũng đừng cản cô!
Lớp trưởng: "......."
Nữ thần thầm mến quả nhiên vẫn là nữ thần, gả cũng gả .
Tưởng Văn tìm thấy cảm giác ưu việt từ chỗ Ngọc Hy nữa liền sang hỏi Tiết Nhã. Hai là bạn , dẫm Tiết Nhã thì cũng như cả: "Tiết bạn học, còn ? Hồi đó cũng học đại học ở Thủ đô mà."
Tiết Nhã vốn ngứa mắt Tưởng Văn từ lâu, đáp: "Tin tức của cũ rích , tớ du học theo diện trao đổi sinh, giờ về nước việc. Cậu hỏi lương ?"
Tưởng Văn căng thẳng mặt mày. Vốn dĩ cô thấy công việc của ở công ty nước ngoài đủ vốn liếng , ngờ hỏi một là vả mặt một . Đã đến nước thì hỏi cho bằng : "Bao nhiêu?"
Tiết Nhã híp mắt: "Cũng nhiều lắm, năm ngàn một tháng, chức vụ tổng giám đốc công ty, cộng thêm cổ phần chia hoa hồng hàng năm nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-564-va-mat.html.]
Cả phòng bao im phăng phắc. Ngoại trừ mấy gia đình vốn giàu , phần lớn sinh viên mới nghiệp thật sự khả năng .
Mức lương năm ngàn ở một công ty vốn đầu tư nước ngoài là mức lương cao , kể còn cổ phần chia hoa hồng.
Tưởng Văn câm nín, mặt đau đau: "Hì hì, lợi hại thật đấy."
Tiết Nhã bồi thêm: "Vẫn lợi hại bằng Tiểu Hy ."
Tưởng Văn triệt để ngậm miệng.
Vốn dĩ định bắt đầu bằng màn khoe khoang so bì, ngắt quãng thế khiến ai nấy đều thấy ngại ngùng.
Vu Đầu ha hả, tổ chức buổi họp lớp coi như xem một màn kịch . Người khác nhận nhãn hiệu nhưng thì . Những năm đại học bạn gái như áo, tặng quà là chuyện thể thiếu.
Anh cũng tâm tư riêng, năm xưa học bá xinh cũng tăm tia chứ. Vốn nghĩ nếu học bá sống thì cơ hội tay, ngờ học bá bước , liếc mắt một cái là dập tắt ngay ý định.
Áo lông vũ của Lữ Ngọc Hy gì đặc biệt, là nhãn hiệu trong nước, nhưng cái túi xách là hàng hiệu nước ngoài, trị giá cả vạn tệ. Chưa kể lúc cởi áo khoác , chiếc đồng hồ cổ tay cũng vài vạn, quần áo nữa, nhãn hiệu đều , cả tính cũng vài chục vạn . Thế mà gọi là sống ? Sống quá chứ!
Tất nhiên cũng nghĩ xiên xẹo, Lữ Ngọc Hy học diễn xuất, ai "bao nuôi" .
cách ăn , chuyện chuyển khoa, phủ định ngay ý nghĩ đó. Lại Tiết Nhã rõ ràng rõ tình hình của Lữ Ngọc Hy, cuối cùng là chiếc nhẫn kim cương mấy vạn tệ , còn nhẫn cưới.
Nhà Vu Đầu cũng tiền, nhưng đến mức hàng chục triệu. Anh nghiệp xong luôn khai phá thị trường, từ lâu nhắm trúng Thủ đô, bèn lên tiếng mời dùng bữa.
Sau đó bưng ly rượu lên: "Lữ bạn học, tớ kính một ly, chúc mừng kết hôn."
Ngọc Hy tự rót cho ly nước trái cây, giải thích: "Tớ mới sinh em bé, xin phép dùng nước trái cây rượu nhé!"
Mọi đều ngây , Vu Đầu cũng ngẩn : "Không , , uống nước trái cây, tớ uống rượu."
Ngọc Hy cũng sảng khoái cạn ly: "Cảm ơn !"
Vu Đầu bắt đầu bắt chuyện: "Lữ bạn học, chồng là Thủ đô ?"
"Vâng."
"Chắc là kinh doanh nhỉ?"
Ngọc Hy suy nghĩ một chút: "Anh mảng an ninh."
Vu Đầu : "An ninh , cũng lợi hại lắm đấy!"
Ngọc Hy : "Cũng tàm tạm thôi ạ."
Vu Đầu thầm thấy tiếc, mảng an ninh liên quan gì đến xưởng của nhà . với nguyên tắc thêm bạn thêm đường, vẫn nhiệt tình: "Vẫn là Thủ đô , nhiều cơ hội, như ở quê phát triển nhanh bằng. Nhà tớ đồ thủ công mỹ nghệ, gia công các loại vỏ sò, ven biển mà. Những năm thích lắm, nhưng mấy năm gần đây nhiều thứ mới lạ quá, đồ mua về một hỏng nên hiệu quả còn nữa, giờ ăn khó hơn nhiều."
Ngọc Hy xong, trong lòng thầm tính toán, đôi mắt sáng lên vài phần: "Nghệ thuật vỏ sò? Xưởng nhà thể theo yêu cầu đặt hàng ?"
Vu Đầu ngẩn : "Bên tớ hàng lượng lớn thôi, hàng đặt riêng bao giờ."
Ngọc Hy lấy điện thoại : "Cậu điện thoại ? Cho tớ xin ."
Vu Đầu tinh thần phấn chấn: "Có, điện thoại."
Lúc lấy bỗng thấy hổ, điện thoại của xịn bằng của Lữ Ngọc Hy. Sau khi lưu nhanh chóng, Ngọc Hy bấm máy gọi qua: "Tớ nhớ , đợi qua Tết tớ về Thủ đô sẽ liên lạc với ."