Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 568: Kinh hãi
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:34:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Hy than thở: "Không xong , ngủ đây. Năm nay chúc Tết nhiều quá, là bộ thôi. Giờ mới quen nhiều đến thế."
Niên Quân Mân cũng ngáp dài: "Đừng là em trụ nổi, cũng thế đây. May mà nhận lời ở ăn cơm nhà ai đấy, nếu hôm nay chẳng uống bao nhiêu chầu . Ngủ thôi, ngủ thôi."
Hai vợ chồng xong là lăn ngủ say sưa, đến cả nhóc con cũng chẳng kịp ngó ngàng. Hôm nay bà Lưu dỗ bé, Ngọc Hy thực sự là mệt đến mức chịu nổi nữa .
Một giấc đến tận sáng trắng, cô ngáp ngắn ngáp dài rửa mặt. Lúc xuống phòng ăn thì gặp ngay "thằng béo".
Ngọc Hy ngạc nhiên: "Cháu đến lúc nào ?"
Canh Tâm đáp: "Cháu đến lúc sáng sớm ạ, tối qua cháu mới về. Mợ ơi, cháu mang quà về cho mợ ."
Ngọc Hy xuống ăn sáng: "Quà gì thế?"
Cậu bé chút ngượng ngùng: "Mẹ kế của cháu chọn ạ, cháu rành mấy thứ . Mẹ chọn túi xách cho mợ, còn là cháu chọn: đồ chơi cho em gái, xe biến hình cho trai, còn những thứ khác là bố cháu chọn."
Ngọc Hy khựng : "Cảm ơn cháu nhé."
Canh Tâm: "Dạ gì ạ."
Ăn cơm xong, Ngọc Hy thấy cái túi, là hàng hiệu nước ngoài, một chiếc cũng mấy vạn tệ. Cô còn bao giờ nỡ mua cho , túi của cô hình như tặng. Bạch Nhiêu đúng là hiện thực hóa giấc mơ giàu , tay thật quá phóng khoáng.
Kiểu dáng túi Ngọc Hy thích, cô thích tông màu be, mà màu xanh đậm cũng tuyệt.
Đến công ty, ngày việc đầu tiên Tết, đều vẻ uể oải, thoát khỏi dư âm của kỳ nghỉ. Ngọc Hy dặn trợ lý, hễ doanh thu phòng vé là mang ngay.
Vừa xuống lâu, đợi liệu gửi tới thì điện thoại của Vương Phúc Lộc gọi đến, giọng oang oang: "Ha ha, phòng vé đại thắng ! đoán là tệ, nhưng ngờ vượt xa kỳ vọng. Ngày đầu công chiếu đạt bảy triệu tệ doanh thu, trừ phim nước ngoài thì vững vàng chiếm vị trí một thị trường nội địa. Cô đoán xem, một tuần bao nhiêu?"
Ngọc Hy khá kinh ngạc. Cho dù là mùng Một Tết, cho dù đời sống khá lên, còn chỉ quanh quẩn ở nhà dịp Tết nữa, nhưng bảy triệu tệ một ngày thực sự là cao. Cô thận trọng đoán: "Hai mươi triệu?"
Vương Phúc Lộc hào hứng: " đầu tư bao nhiêu phim , bộ doanh thu nhất đấy. Một tuần đạt hai mươi hai triệu tệ . Tuy giai đoạn sẽ giảm nhiệt dần, nhưng thấy đạt mốc năm mươi triệu là thành vấn đề."
Doanh thu năm mươi triệu tệ là con cực cao tại thị trường trong nước thời bấy giờ, coi như là một bước đột phá. Đáng tiếc là chi phí sản xuất lớn, chia thì tiền lãi thực nhận quá nhiều, vì san sẻ rủi ro thì lợi ích cũng chia .
Ngọc Hy vẫn thấy vui, khởi đầu năm mới quá suôn sẻ. Vả cô cũng chẳng lo lắng gì, chỉ chuyển một khoản tiền mà ngay "khởi đầu đỏ" .
Cúp điện thoại, tính thêm cả việc cụm rạp cũng nhập phim "Ai" về chiếu, tính tính tiền nhận cũng ít, rạp chiếu phim của nhà cũng kiếm bộn tiền từ cả hai phía.
Ngọc Hy gọi điện sang văn phòng Tiết Nhã, Tiết Nhã : "Tớ cũng đang đợi liệu từ cụm rạp đây, xem cần đợi nữa ."
"Vẫn đợi chứ, lát nữa mang qua cho tớ xem một chút."
"Được."
Hai bản báo cáo nhanh chóng gửi tới. Đầu tiên là doanh thu phòng vé chung, đó là doanh thu riêng của cụm rạp nhà . Vị trí rạp , trang trí sang trọng, thương hiệu khẳng định nên còn chỗ trống. Trong mấy bộ phim chọn, đương nhiên phim nhà ưu tiên suất chiếu cao nhất, kế đến là phim nước ngoài, doanh thu bảy ngày Tết khả quan.
Ngọc Hy nhận xét: "Chẳng trách thi mở thêm rạp chiếu phim, ai cũng trúng miếng mồi béo bở mà."
Tiết Nhã ôm tài liệu: " , doanh thu trong nước ngày càng , gian lợi nhuận cũng lớn hơn, cạnh tranh chắc chắn sẽ gay gắt hơn nhiều."
"Phía chúng cũng khẩn trương lên, nhưng tớ tán thành việc cứ mù quáng mở rộng lượng rạp chiếu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-568-kinh-hai.html.]
"Tớ hiểu. , đầu năm , cần gọi điện cho lớp trưởng ? Nhân sự bên tớ đang thiếu, cần khảo sát mấy công ty tiềm năng. Sắp tới tớ thành phố S một chuyến, thực sự là bận xuể."
Ngọc Hy rút tấm danh : "Để tớ gọi điện, hẹn gặp ở công ty nhé? Buổi trưa ăn cơm gần đây luôn. Không ngày đầu lớp trưởng ngoài ."
Tiết Nhã dặn: "Cậu đào thì cứ rõ ràng, bằng lòng đến thì chứng tỏ duyên, còn thì thôi. Dưa hái xanh ngọt, chúng cũng thiết tha gì , đừng như cầu xin , công ty cần 'ông tướng'."
"Ok, tớ hiểu ."
Ngọc Hy bấm máy gọi theo danh . Đây là điện thoại bàn của công ty, thời điện thoại bàn hiển thị gọi đến, lớp trưởng nhấc máy: "Lữ bạn học."
Ngọc Hy : "Lớp trưởng vẫn nhớ di động của tớ cơ !"
Lớp trưởng Lưu Hưng ngại: "Nhớ chứ. Lữ bạn học, tìm tớ việc gì ?"
Ngọc Hy : "Có thể ngoài gặp mặt một chút ? Mười giờ, địa chỉ là xxx, đến nơi cứ báo lễ tân họ sẽ dẫn ."
Lớp trưởng ngây . Anh vẫn nhớ lúc họp lớp Ngọc Hy xin danh của , đó Ngọc Hy đơn giản, luôn mong chờ. Không ngờ ngày đầu điện thoại tới, mà địa chỉ quen lắm. Công ty cũng trong khu tòa nhà văn phòng : "Được, chứ."
Ra ngoài khó, quẹt thẻ , tranh thủ ngoài một lát dễ dàng.
Ngọc Hy cúp điện thoại, chị họ Chu Linh Linh cũng tới để chia sẻ liệu. Ngọc Hy kể chuyện nhà bạn học đồ thủ công mỹ nghệ từ vỏ sò: "Chị ơi, em thấy vỏ sò thể tận dụng . Giá thành thấp, thể hợp tác: đưa thiết kế, họ gia công, tiết kiệm nhiều nhân công mà đôi bên cùng lợi. Hơn nữa, em nghĩ thể dùng vỏ sò những món đồ lớn, biến thành tác phẩm nghệ thuật thực thụ để nâng tầm đẳng cấp, chị thấy ?"
Chu Linh Linh hào hứng: "Em đưa điện thoại bạn em đây, để chị đàm phán. Chúng hiện đang cần khai phá thị trường mới, ý tưởng tuyệt. Ở quê vỏ sò nhiều vô kể, thiện môi trường rẻ, lợi nhuận sẽ cao."
Ngọc Hy đưa : "Em gửi máy chị đấy."
Chu Linh Linh: "Được, chị đây. Chị về họp tổng kết đầu năm, còn gặp riêng những chia cổ phần để thủ tục bàn giao nữa."
"Vâng."
Ngày đầu khai xuân hề nhàn hạ, Ngọc Hy đó còn chủ trì thêm hai cuộc họp nhỏ.
Đến hơn mười giờ, Ngọc Hy gặp lớp trưởng trong phòng khách: "Xin , cuộc họp kéo dài một chút, vốn dĩ tớ tính mười giờ là xong ."
Lớp trưởng Lưu Hưng mặt đờ . Anh là tìm Lữ Ngọc Hy, kết quả Lữ Ngọc Hy là ông chủ!
Đi một mạch đây mới , cả tầng hai công ty mà chủ đều là một . Bảo là biên kịch cơ mà?
Ngọc Hy xuống hỏi: "Cậu uống gì?"
Lưu Hưng khổ: "Tớ uống một ly cà phê , cần . Lữ bạn học... , Lữ tổng, tìm tớ tới đây là để bàn chuyện hợp tác ?"
Nhìn giống bàn việc lớn cho lắm!
Ngọc Hy thẳng thẳn: "Tớ bàn chuyện hợp tác, nhưng là bàn với cá nhân . Thực là thế , công ty Ngọc Linh Âm chuyển hướng thành công ty đầu tư hai năm . Tiết Nhã là tổng giám đốc phụ trách bên đó. Tớ và đều công nhận năng lực của , nên hỏi xem nhảy việc sang đây ?"
Trái tim đang treo lơ lửng của Lưu Hưng đột ngột hạ cánh. Sau cơn kinh hãi ban đầu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về bản : "Chế độ đãi ngộ thế nào?"