Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 573: Tinh ranh
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:56:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy ngày đó, Tiêu Khả mà xin nghỉ phép, chắc là dùng thời gian để nguôi ngoai, hy vọng sẽ quên chuyện xảy .
Đáng tiếc hiệu quả cao lắm. Ngọc Khê vẫn bận rộn sửa kịch bản nên hề tham gia .
Tiêu Khả chỉ nghĩ nghỉ phép là sẽ quên, nhưng bỏ qua một điều: cô càng trốn tránh thì càng chứng tỏ tật giật , bàn tán càng nhiều. Nói , cũng dần phát hiện một vài vấn đề của Tiêu Khả.
Cuối cùng, trong công ty còn rộ lên tin đồn Tiêu Khả sắp nghỉ việc.
Ngọc Khê Diêu Trừng kể mới , đám đối chiếu thông tin với thì phát hiện một bí mật lớn: Tiêu Khả chính là đầu tiên tung tin đồn về Ngọc Khê.
Ngọc Khê cũng ngờ tới, Tiêu Khả mặt ở đây mà đào bới , thật đúng là niềm vui bất ngờ. Nếu Tiêu Khả mà , chắc chắn sẽ thét cho xem.
Tiêu Khả một tuần, lý do xin nghỉ lúc đó là nhà chuyện. Sau một tuần, cô nghĩ quên nên mặc đồ rực rỡ, mang theo quà cáp đến công ty. Thế nhưng cô phát hiện nhân viên lễ tân chẳng buồn đếm xỉa đến , đống kẹo cô tặng ném thẳng thùng rác.
Trở về văn phòng, càng ai thèm với cô một câu. Tiêu Khả ngơ ngác cả , mãi đến khi vệ sinh, thấy bàn tán, cô mới bại lộ, ai cũng cô là hạng phụ nữ tâm cơ.
Ngọc Khê tiếp tục nhúng tay nữa, dù Tiêu Khả cũng là tự tự chịu, gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi.
Trực giác của phụ nữ đáng sợ, những tinh ranh tự nhiên sẽ nhận dụng ý của Tiêu Khả. Mỗi khi gặp Ngọc Khê, họ Tiêu Khả mặt cô, cho rằng cô ý đồ .
Ngọc Khê: "........"
thực sự chẳng gì cả, đều là tự phát hiện đấy chứ!
Buổi trưa, Ngọc Khê và Niên Quân Văn sắp ăn xong thì Tiêu Khả đột nhiên xuất hiện trong nhà hàng, ngay mặt hai .
Ngọc Khê bưng ly nước: "Có chuyện gì ?"
Lần Tiêu Khả , lên tiếng cúi xin : "Bà chủ, xin , thật sự xin bà chủ."
"Cô gì mà xin ?"
Tiêu Khả ngẩng đầu lên: " nên khi hiểu rõ về bà mà tung tin đồn, nên bà xứng với ông chủ, nên bà lưng. Những lời đó đều là do truyền cả. Sau mới trách lầm bà chủ, luôn xin nhưng dám vì sợ sa thải. Bây giờ đều cả , hối hận lắm, lẽ nên nhận sớm hơn chứ nên kéo dài đến tận bây giờ. ngày hôm nay đều là tự chuốc lấy."
Ngọc Khê: " ."
Trong lòng Tiêu Khả tức tối, bà chủ thật khó đối phó, một câu " " cứ như thể chẳng hề quan tâm chút nào, phối hợp với cô . Cô đành tự diễn tiếp, càng lúc càng rơi thế động: "Thực , bà chủ , gặp ông chủ từ sớm . chỉ vì nhất thời tức giận nên mới bà thôi."
Ngọc Khê đặt ly nước xuống: "Vậy thì đúng là oan uổng quá. Chỉ hy vọng khi tức giận cô hãy điều tra cho rõ ràng, đừng đ.â.m một đao mới đến chuyện vuốt đuôi. Cô còn là trẻ con nữa, trưởng thành , hành vi đều chịu trách nhiệm pháp luật. truy cứu cô, cô cũng về . Có điều, thấy cô nữa, hiểu chứ?"
Cô lãng phí thời gian với Tiêu Khả nữa. Kịch bản của cô xong, sắp sửa bận rộn , tính cách của Tiêu Khả là loại dai như đỉa, dứt khoát đuổi mới .
Tiêu Khả c.ắ.n môi: "Bà tò mò tại gặp ông chủ từ sớm ?"
"Không tò mò, điều đó ý nghĩa gì với cả."
Tiêu Khả chịu thôi, cô nghĩ cả buổi sáng mới chiêu " chỗ c.h.ế.t để tìm đường sống" , vội vàng : "Lúc chân của ông chủ thương, cũng mặt ở đó. và bố đều là con tin, ông chủ cứu bố , cả nhà chúng đều ơn . Lúc ứng tuyển nhận ông chủ, trong lòng ngưỡng mộ nên mới phạm sai lầm, ý gì khác ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-573-tinh-ranh.html.]
Ngọc Khê bao giờ hỏi về diễn biến vụ thương ở chân năm đó, cô cũng chẳng bao giờ hỏi quá sâu về trách nhiệm nghề nghiệp của Niên Quân Văn. Cô lười để ý đến Tiêu Khả, sang Quân Văn: "Anh nhớ ?"
Niên Quân Văn nhớ một chút: "Cô thì nhớ, lúc đó hiện trường hỗn loạn. Cô cứu bố cô ?"
Tiêu Khả gật đầu: "Vâng, bố vẫn luôn nhắc về ông chủ suốt."
Ngọc Khê khẩy một tiếng: "Cô nhận Quân Văn từ sớm mà cho bố cô ? Chuyện thú vị đây, tại che giấu? Hửm? Hay là ý đồ gì khác?"
Mặt Tiêu Khả trắng bệch, cô mới nhận lỗ hổng trong lời của : "Không, ."
Sắc mặt Niên Quân Văn sa sầm xuống: " nhớ bố cô . Lúc đó nếu tại ông thì cả xe bắt cóc, càng chuyện con tin thương. Có một cô bé thương ở phổi, suýt chút nữa cứu . Còn việc cứu ông , thà là ông hại gãy chân thì đúng hơn. Ông lái cái xe sang gớm thật đấy, đ.â.m gãy xương phức tạp, suýt chút nữa là thành tàn phế ."
Tiêu Khả ngớ . Lúc đó cô cũng mặt, nhưng hiện trường hỗn loạn nên thực sự chú ý đến những chuyện khác, chỉ cứu. Cô tật giật , thật sự để ý đến những thương, chỉ liếc thấy hiện trường nhiều thương thôi.
Cả nhà họ một phen khiếp vía, ông bố sợ hãi quá nên khi lấy lời khai xong là chạy mất hút. Đến khi gặp ông chủ, mắt cô sáng lên, thấy ông chủ , cũng chẳng tàn phế, còn sự nghiệp thành đạt nên cô động lòng. Cô nhớ từng , đàn ông nào là thích của lạ, chỉ cần tạo cơ hội và kiên nhẫn chờ đợi là .
Vì mới những chuyện . Cô cũng định tiết lộ chuyện năm xưa, nhưng vì dồn đường cùng, bắt buộc một lý do hợp lý để giải thích tại bà chủ nên cô mới khai .
Vạn ngờ tới, cái chân gãy của ông chủ là do trách nhiệm của bố cô . Hèn gì chuyện đó bố cô dọn nhà, chuyển sang thành phố khác.
Ngọc Khê: "........"
là một cú xoay chuyển thần thánh!
ngay đó, gương mặt cô lạnh lùng hẳn . Ở công ty của Niên Quân Văn, cô vốn luôn giữ nụ môi, tạo cho cảm giác ôn hòa, dễ gần.
Đây là đầu tiên cô lạnh mặt, ánh mắt lạnh như băng: "Đủ , cô thể . Nhất định hiểu rõ ý nghĩa của từ '' là rời khỏi công ty."
Tiêu Khả mặt mày tái mét: "Đó là của bố , , lý do gì để rời cả."
Ngọc Khê hừ lạnh một tiếng: "Cô đúng là hạng bạc bẽo. cũng lười đôi co với cô, tung tin , mục đích của cô chẳng là để đào góc tường ? Đừng phủ nhận nữa, cũng đừng đổ thừa cho chuyện cứu , chỉ khiến thấy buồn nôn thôi. Giữ chút liêm sỉ cho , x.é to.ạc hết thì khó coi lắm."
Tiêu Khả mím môi, bướng bỉnh ngẩng đầu lên: "... bố bù đắp, bạc bẽo."
Ngọc Khê bật : "Chồng chỉ đúng chức trách của , cần sự bù đắp nào cả. Anh gãy chân hy sinh chăng nữa, đó cũng là trách nhiệm bảo vệ nhân dân của . Đừng lấy việc bù đắp bình phong, cô đang sỉ nhục từ đó đấy. Hơn nữa, thực sự cần bù đắp là những vô tội bố cô liên lụy kìa. sẽ tìm địa chỉ của những cần bù đắp đó."
Niên Quân Văn chen một câu: "Anh , cô bé cứu về năm đó sức khỏe luôn , cần nhiều tiền. Còn vài thương tuy nghiêm trọng nhưng cũng vì thế mà mất việc."
Con ngươi Tiêu Khả co rụt : "... ..."
Ngọc Khê lạnh: "Sao hả? Người cần bù đắp thì bù đắp, bù đắp cho chúng - những chẳng thiếu thứ gì? Nhà chúng thiếu bảo mẫu, thiếu nhân viên, chẳng lẽ sự bù đắp của cô là mặt dày kẻ thứ ba?"