Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 581: Quen thuộc

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:34:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Hy cảm thấy thật vạn hạnh vì hồi đầu năm khi đầu tư chọn các công ty internet. Cô cũng đặc biệt kiểm tra , những công ty mà họ từng nhắm tới bấy lâu nay vẫn luôn "đốt tiền" của nhà đầu tư, ngày phá sản chắc còn xa.

Hai khoản đầu tư khác thì phát triển khá , đặc biệt là công ty quảng cáo. Những năm gần đây phong trào khởi nghiệp rầm rộ, các công ty mọc lên như nấm, chỉ riêng tòa nhà cô đang ở thêm bao nhiêu công ty mới.

Công ty nhiều, sản phẩm cũng nhiều, những công ty quảng cáo lớn thì đủ sức hợp tác, nên những công ty quảng cáo nhỏ nhưng năng lực chính là lựa chọn hàng đầu, doanh vì thế luôn duy trì ở mức .

Tháng Năm, khi xem dữ liệu phòng vé mà đạo diễn Trương đưa cho, tuy bì kịp các phim nước ngoài cùng kỳ nhưng kết quả thế . Ngọc Hy thu dọn hành lý, dẫn theo thằng béo phim.

Lần bằng tàu hỏa, vì lượng quá đông, máy bay gánh nổi chi phí!

Trong toa giường mềm, Ngọc Hy thằng béo, với Bạch Nhiêu: " ngờ cô đích theo."

Bạch Nhiêu đáp: "Khi gả cho Vương Phúc Lộc, hai nhiệm vụ, một là chăm sóc Quý Tốn cho , hai là một vợ hiền. Quý Tốn xa, theo là hợp lý nhất."

Ngọc Hy một nữa cảm thán, Bạch Nhiêu thực sự là thông minh. Vương Phúc Lộc tin trợ lý thuê ngoài, nhưng tin tưởng một Bạch Nhiêu thông minh sắc sảo. Bạch Nhiêu chắc cũng thấu chuyện nên mới chủ động đề nghị chăm sóc Quý Tốn.

Thực đổi đàn bà khác, Vương Phúc Lộc mới là quan trọng nhất, để canh chừng chồng mới đúng: "Cô thông minh."

Bạch Nhiêu nhếch môi: "Cảm ơn."

Cô hiểu ý của Lữ Ngọc Hy. Cô ngốc, cô gả cho Vương Phúc Lộc vì tình yêu, đôi bên chỉ là các bên cùng lợi. Cô đóng vai vợ hiền, thì vị thế của cô sẽ ai lay chuyển .

Hơn nữa, Vương Phúc Lộc còn khả năng sinh nở , bên ngoài phụ nữ thì ? Chỗ dựa thực sự của cô Vương Phúc Lộc, mà là cái nhóc con mắt .

Điểm đến xa, ở miền Nam, một nơi .

Trên tàu hỏa, Ngọc Hy và Bạch Nhiêu trò chuyện khá nhiều, hiểu về Bạch Nhiêu cũng sâu sắc hơn. Tuy thể trở thành bạn , nhưng ít nhất cũng chuyện hợp ý.

Ngọc Hy từ khi sinh con gái bao giờ rời xa con, mới nửa ngày thấy nhớ nhóc tì . Lần xa khác hẳn với việc hàng ngày.

Buổi tối, nhân lúc tàu dừng bánh, Ngọc Hy tranh thủ gọi điện về nhà, đầu dây bên vẫn thấy tiếng của Diệu Diệu.

Niên Quân Mân bế con gái mà mồ hôi đầm đìa: "Em đừng lo, ngày mai là thôi."

Lòng Ngọc Hy thắt : "Em sẽ cố gắng thu xếp thời gian về thăm con."

Đồng thời cô cũng tự nhủ, , khi con còn nhỏ cô sẽ rời xa con nữa. Nếu điều kiện phim thực sự khắc nghiệt, cô mang con theo .

Niên Quân Mân thấy con gái nữa, cứ nghiêng đầu vểnh tai ngóng tiếng , liền đưa điện thoại gần hơn: "Nói một câu với con."

Cô nhóc một tuổi, giọng rõ ràng hơn, cất tiếng nũng nịu đầy ấm ức: "Mẹ, ."

Tim Ngọc Hy thắt vì đau lòng: "Diệu Diệu ngoan, công tác , đợi về sẽ ở bên con nhé."

Cô nhóc hiểu , tóm thấy , chỉ thấy tiếng, thế là "oa oa" rống lên.

Niên Quân Mân thực sự hết cách. Ngày nào cũng ngủ cùng con, thế mà con bé cứ chịu theo . Lúc còn hùng hồn tuyên bố là vấn đề gì, thế mà mới đêm đầu tiên thế .

Tiếng gõ cửa "cộc cộc" vang lên, Hà Huyễn ngoài cửa: "Để cháu bế Diệu Diệu cho."

Nói đưa tay . Niên Quân Mân vòng tay trống rỗng của , động tác của Hà Huyễn, ừ, còn thành thục hơn cả , tiếng nhỏ dần dứt hẳn.

Niên Quân Mân mới thở phào nhẹ nhõm, đợi một lúc thấy con nữa mới cầm điện thoại ngoài: "Hết , Hà Huyễn dỗ dành ."

Ngọc Hy: "Em thấy , may mà Hà Huyễn ở đó."

"Trẻ con với trẻ con dễ gần hơn. Xem Hà Huyễn ngủ phòng một thời gian ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-581-quen-thuoc.html.]

Ngọc Hy cũng nhẹ lòng hơn: "Chỉ cần . Anh cũng chú ý một chút, con bé chắc chắn sẽ nhiệt miệng do hỏa khí phát đấy, xem kỹ khoang miệng con nhé."

"Được, nhớ . Không còn sớm nữa, em cũng nghỉ ngơi , tàu hỏa mệt lắm."

"Vâng, ở nhà vất vả cho ."

"Không vất vả gì , yên tâm ."

Ngọc Hy cúp máy toa , bên mép giường mà thần sắc phờ phạc. Cứ nghĩ đến cảnh con bé dữ dội là lòng cô nhói đau.

Cũng may, cô nhóc chỉ hai ngày là cuối cùng cũng nhận thức rằng công tác, còn lâu mới về. con bé vẫn nhiệt miệng, nổi mụn nước, đau đớn mất mấy ngày mới hoạt bát trở .

Đoàn phim cũng bắt đầu bấm máy. Thằng béo đóng vai chính, lúc ở nhà việc gì Ngọc Hy giảng kịch bản cho nó, nó hiểu khá nhanh nên việc phim diễn suôn sẻ.

Giai đoạn đầu điều kiện phim khá vì vẫn ở trong thành phố, nhưng đó thì bắt đầu gian khổ, tận trong rừng núi để lấy cảnh.

Núi rừng miền Nam nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm. Chỉ riêng chuyện rắn thôi cũng đủ khiến đa phụ nữ nổi da gà.

Ngọc Hy cũng ngoại lệ, cô cực kỳ ghét loài rắn m.á.u lạnh.

Nhiều khi, càng sợ thì càng dễ gặp. Rõ ràng rắc t.h.u.ố.c đuổi rắn nhưng vẫn con bò lều, đúng là lều của Ngọc Hy và Bạch Nhiêu.

Diêu Trừng xuống núi, chiều mới về . Ngọc Hy dọa cho khiếp vía, lông tơ gáy dựng hết cả lên, hét thành tiếng là định lực lắm .

Ngọc Hy chằm chằm con rắn hoa, đầu nó hình tam giác, chắc là độc, nhưng cô vẫn thấy nhẹ nhõm chút nào. Cô sợ, mà con rắn hề ngắn.

Đang lúc Ngọc Hy nghiến răng phân vân nên tung chăn trùm lên nó , thì Bạch Nhiêu tay. Ngọc Hy còn kịp rõ động tác thì con rắn gọn trong tay Bạch Nhiêu.

Bạch Nhiêu bóp c.h.ặ.t đ.ầ.u rắn, rắn quấn lấy cánh tay cô. Ngọc Hy cảm thấy m.á.u huyết như chảy ngược.

Bạch Nhiêu bình thản : "Không độc, đừng sợ, để xử lý nó."

Mất một lúc lâu Ngọc Hy mới tìm giọng : "Cô cẩn thận nhé."

Bạch Nhiêu mỉm , hồi nhỏ cô bắt ít nên thực sự chẳng sợ. thấy Lữ Ngọc Hy sợ hãi như , nhất nên mang vứt cho nhanh. Thực cô càng món canh rắn hơn, lâu ăn.

Đợi Bạch Nhiêu , Ngọc Hy khỏi lều. Đi đến cũng thấy tiếng xì xào bàn tán về Bạch Nhiêu, hiếm phụ nữ nào sợ rắn, ngay cả đàn ông nhiều thấy cũng phát khiếp.

Bạch Nhiêu : "Mọi chỉ là thấy nhiều thôi, thấy nhiều sẽ hết sợ. Thật chẳng , sợ nó, chứ nó còn sợ hơn."

"Nói như thể cô gặp nhiều lắm ."

Bạch Nhiêu về phía núi rừng, ánh mắt đầy vẻ phức tạp: "Hồi nhỏ nhà nghèo lắm, mới năm tuổi dám bắt rắn . Trên thị trấn chỗ thu mua mật rắn, đáng tiền lắm."

Ngọc Hy lúc mới chợt nhận , dường như từ lúc núi, Bạch Nhiêu quen thuộc với vùng . Lúc đầu cô chú ý lắm: "Cô nơi ?"

Bạch Nhiêu về phía những ngọn núi xa xa, vẫn thể thấy vài con đường đất, chắc là mới tu sửa, lúc cô thì : "Hà chí là , hồi nhỏ sống ở vùng mà. Thấy ngọn núi phía ? Vượt qua ngọn núi đó là thể thấy ngôi làng từng sống. Thật hoài niệm quá, khi rời năm mười tuổi, bao giờ ."

bao nhiêu năm , đàn bà bướng bỉnh liệu từng nhớ nhung cô , vẫn còn giận ?

Ngọc Hy ngạc nhiên: "Chẳng cô là trẻ mồ côi ?"

Cô nhớ từng Quý Tốn Bạch Nhiêu là trẻ mồ côi mà!

 

Loading...