Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 583: Người nhà họ Bạch
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:34:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Hoa xong, mắt đỏ hoe tiên. Biết đúng là con gái , bàn tay to đầy lực định đập lưng con một cái, nhưng lúc tay sắp chạm tới nơi bà nỡ xuống tay. Bộ quần áo quá, bà tiếc của, bèn thu tay về, hung hăng quát: "Nói! Con c.h.ế.t dí ở xó xỉnh nào ?"
Bạch Nhiêu vốn khá sợ ăn đòn, thấy bà đ.á.n.h mới yên tâm: "Con , từng tìm con ?"
Bạch Hoa lườm một cái: "Tất nhiên là tìm ! Con đúng là đồ lòng sắt đá, dám về nhà, còn tưởng con bắt cóc bán chứ."
Bà thậm chí báo công an nữa !
Bạch Nhiêu bỗng thấy hứng thú: "Mẹ, con hỏi cái , đàn ông đó thế nào?"
Bạch Hoa tức giận thôi: "Hắn từng thấy con. Mẹ tin, con tinh ranh như thế mà tìm địa chỉ, rõ ràng là lừa ."
Bạch Nhiêu c.h.ử.i thề một câu: "Lão già khốn kiếp."
Bạch Hoa hỏi: "Rốt cuộc con chạy ?"
Tưởng con gái mất tích, bà tự trách suốt một thời gian dài, ngay cả việc kết hôn cũng lùi hai năm. Đồng thời bà cũng tức c.h.ế.t, cái vẻ sung sướng của con bé thì rõ ràng bắt cóc.
Ngọc Hy nãy giờ vẫn luôn phông nền, Bạch Nhiêu cứ xoa xoa hai bàn tay, nếu vì bộ quần áo Bạch Nhiêu trông hề rẻ, ước chừng bà sớm nhịn mà động thủ . Cô thấy bà cứ nắm chặt buông, cuối cùng chịu nổi nữa, bèn bẻ một cành cây, bẻ gãy từng đoạn một.
Bạch Nhiêu cũng chú ý thấy điều đó, nhưng cô hiểu rõ ruột , chẳng sợ chút nào: "Chuyện thì dài lắm, con ở trong cô nhi viện..."
Ngọc Hy: "......."
Cô thật sự phục sát đất , Bạch Nhiêu chẳng thèm dối lấy một lời, đem bộ đầu đuôi sự việc kể sạch sành sanh. May mà chỗ vắng , cách xa nơi phim, nếu tam quan của chắc chắn sẽ đ.á.n.h nát mất, cô cũng cảm thấy sắp luyện thành "bách độc bất xâm" luôn .
Bạch Hoa cuối cùng cũng nhịn , cầm cành cây bắt đầu quất con gái: "Con đúng là đứa rơi mắt tiền ! Mẹ đ.á.n.h c.h.ế.t con, hại lão nương lo lắng bao nhiêu năm nay, lúc nào cũng mơ thấy con bán rừng sâu núi thẳm, xem đ.á.n.h c.h.ế.t con ."
Bà thực sự lo lắng, nhưng quá lên. Con gái bà , đứa bán thì chừng đứa nào hại đứa nào , nhưng miệng bà thể lời , đứa con gái quá đáng ghét.
Bạch Nhiêu bao nhiêu năm ăn đòn, từ lúc phu nhân giàu thường xuyên thẩm mỹ viện nên da dẻ mỏng manh lắm, mới quất một cái đau đến kêu oai oái, trực tiếp trốn lưng Ngọc Hy.
Ngọc Hy giật khóe miệng, cành cây sắp rơi xuống , may mà Bạch Nhiêu kịp dừng , trợn mắt quát: "Dám dám nhận ? Con đây cho !"
Bạch Nhiêu đau đến mức lưng nóng rát: "Con ! Chẳng con về đây , chỉ là nghĩ cách về gặp thế nào thôi."
Ngọc Hy thấy tiếng xuýt xoa lưng , chân mày nhếch lên. Bạch Nhiêu nhắc chuyện về nhà chắc cũng là vì thế nào cũng khó tránh khỏi trận đòn !
Bạch Hoa hiểu tính con gái , con bé tuy tinh ranh nhưng thường lừa gạt bà, bà hừ lạnh một tiếng.
Bạch Nhiêu đánh, rốt cuộc cũng thấy. Thằng béo kết thúc một cảnh tin liền chạy tới như một viên pháo nhỏ, đôi mắt ti hí trợn tròn: "Không đ.á.n.h kế của !"
Ngọc Hy nhóc béo tròn vo mặt, chẳng chút khí thế nào, trái còn mang đến cảm giác hài hước khó tả.
Bạch Nhiêu cảm động rớt nước mắt. Bao nhiêu công sức "lấy lòng" hề uổng phí, quả nhiên về già trông cậy nhóc béo là đúng đắn, đây mới chính là chỗ dựa: "Mẹ ."
Nhóc béo chịu: "Mẹ bớt một câu ."
Bạch Nhiêu: "......."
Cảm động bay biến sạch sành sanh!
Ngọc Hy nhịn , bật phá lên: "Mọi cứ tiếp tục ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-583-nguoi-nha-ho-bach.html.]
Nhóc béo ngẩng đầu: "Mợ."
Mợ một cái là khí thế của cũng mất sạch.
Bạch Hoa hồn, chỉ nhóc béo, trố mắt : "Con... con kế cho ?"
"Vâng, con còn học xong đại học đấy. Để giàu , con tốn nhiều tâm tư. Tuy học muộn nhưng nỗ lực luôn báo đáp, giấc mơ thành hiện thực ."
Ngọc Hy: "......."
Chắc chắn là cô dắt mũi theo hướng lệch lạc , đoạn thấy chút hương vị "truyền cảm hứng" thế nhỉ?
Bạch Hoa cảm thấy như kinh hãi: "Đại... sinh viên đại học?"
Bạch Nhiêu khá đắc ý: "Vâng, học muộn, lúc nghiệp hai mươi tư , nhưng là sinh viên đại học hàng thật giá thật, trường top đấy."
Ngọc Hy lên tiếng hỏi: "Cô hai mươi lăm tuổi ?"
"Vâng, em ?"
Ngọc Hy im lặng. Thực sự là từng qua, cô luôn nghĩ Bạch Nhiêu nhỏ tuổi hơn , ai ngờ lớn hơn cô một tuổi. Cô cảm thấy đả kích, cô cũng trẻ trung hề lộ tuổi, thế mà Bạch Nhiêu còn trẻ hơn.
Sau đó nghĩ , bản cô vốn quá chú trọng vẻ bề ngoài, bao giờ dành nhiều thời gian cho da mặt. Bạch Nhiêu thì khác, để "trèo cao" chắc chắn cô cực kỳ chú trọng bảo dưỡng, cho nên da mới mướt hơn cô, trông trẻ hơn cô. Nghĩ lòng cô thấy thoải mái hơn hẳn.
Bạch Hoa sắp tức c.h.ế.t : "Con... con bệnh ? Đường đường là sinh viên đại học kế cho ?"
Bạch Nhiêu phục: "Sinh viên đại học thì đáng giá lắm ? Đó là chuyện xưa ơi, giờ sinh viên đại học giá . Tự phấn đấu mà mối quan hệ, vốn liếng thì đừng hòng giàu . Con học đại học là để nâng cao giá trị bản thôi. Mẹ xem, con nghiệp là gả cho ông chủ ngay, chẳng gì là cả."
Ngọc Hy giật giật khóe miệng, đây đúng là một tam quan lệch lạc, còn là giai đoạn cuối nữa.
Bạch Hoa im lặng. Con gái lấy chồng , vốn dĩ từ nhỏ nó chính kiến, bà gì cũng chỉ là lời thừa thãi. Trong lòng bà bỗng thấy xót xa, cũng tại bà vô dụng. Bà mà bản lĩnh thì con gái cố chấp với tiền bạc như , trắng là vì sợ nghèo. Bà nhịn bèn hỏi: "Con... con là kẻ thứ ba đấy chứ?"
Bạch Nhiêu cảm thấy đây là một sự sỉ nhục: "Mẹ, con yêu tiền, nhưng con cũng giới hạn đạo đức của . Con bao giờ nghĩ đến chuyện tiểu tam."
Bạch Hoa thở phào nhẹ nhõm, tiểu tam là , bà ghét cay ghét đắng loại đó. Sau đó bà trăn trở, nhóc béo - đây chính là đứa cháu ngoại "hờ" , bà nhịn hỏi: "Con sống ? Người con gả ?"
Bạch Nhiêu giấu giếm, thực trong lòng cô thấy ấm áp vô cùng. Mẹ rốt cuộc vẫn yêu thương cô, hỏi về tiền bạc mà chỉ hỏi cô sống : "Con lắm. Mỗi tháng mười vạn tiền tiêu vặt, sính lễ cho ít, biệt thự, trang sức đều đủ. Chồng con đối xử với con , chỉ cần con ý đồ với nhóc béo thì con sẽ hạnh phúc cả đời."
Người nhà họ Bạch chấn động. Mười vạn? Đừng mười vạn, tiền lớn nhất họ từng cũng tới năm ngàn tệ. Con trai bà sắp thi đại học đến nơi mà ngay cả tiền học phí còn chuẩn xong.
Bạch Hoa ôm ngực, kích thích hề nhẹ. Bà cảm thấy cần bình tĩnh , hôm nay nhận cú sốc lớn, bà về , dù cũng thấy mặt con gái.
Bà ngoại của Bạch Nhiêu dắt trai tiến lên: "Thanh Thanh, đây là em trai cháu, Bạch Quang, năm nay..."
Bạch Hoa ngắt lời : "Chúng thấy con là , chúng về đây."
Bà lão rõ ràng chút cam tâm, nhưng cháu đích tôn cũng kéo bà cho , cuối cùng bà mở miệng nữa.
Ngọc Hy thoáng qua trai, sang cha của - một đàn ông mộc mạc thật thà, nãy giờ vẫn im lặng tiếng.
Bạch Nhiêu híp mắt, cô ngốc. Mẹ cô ngắt lời bà ngoại, là chuyện. Cô trai: "Bạch Quang, tên đấy. , chị đổi tên , giờ chị gọi là Bạch Nhiêu."