Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 592: Cha và con gái
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:34:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong ấn tượng của Ngọc Khê, Bạch Nhiêu là nhẫn nhịn, lẽ nào dễ dàng nổi nóng như .
lúc , cô chỉ rơi ly mà sắc mặt còn vô cùng khó coi.
Vương Phúc Lộc cũng sang: "Sao em?"
Bạch Nhiêu gượng một tiếng, nhận thất thố: "Không gì, chỉ là em cầm chắc thôi."
Vương Phúc Lộc hài lòng về vợ , hơn nữa ông thực sự thích sự thông minh của Bạch Nhiêu. Từ khi cưới cô , ông ít khi ngoài ăn chơi đàn đúm nữa. Ông vợ thật nhưng cũng truy hỏi, sang tiếp tục trò chuyện với Niên Quân Mân.
Ngọc Khê nhạy bén hỏi: "Chị quen Tiêu Khả ?"
Bạch Nhiêu: "Không quen."
Ngọc Khê hiểu , quen Tiêu Khả thì chính là Tiêu Hiểu Phong. Tiêu Hiểu Phong bụng bia, dáng béo phệ kiểu trung niên, lúc nãy cô chú ý lắm, giờ kỹ mới thấy đôi mắt của Tiêu Hiểu Phong giống Bạch Nhiêu. Đây chính là ông bố bỏ chạy năm xưa .
Tiêu Hiểu Phong ở buổi tiệc ai màng tới. Giới tiệc tùng vốn dĩ thực dụng như , thứ đều trang phục , bộ cánh đàng hoàng thì chẳng ai bắt chuyện.
Rất nhanh đó, Tiêu Hiểu Phong cũng nhận điểm , cho đến khi thấy Niên Quân Mân, mắt ông sáng rực lên.
Ngọc Khê thấy Tiêu Hiểu Phong về phía liền bên cạnh Niên Quân Mân, nhẹ nhàng vỗ cánh tay chồng để hiệu.
Niên Quân Mân chú ý tới Tiêu Hiểu Phong, nhíu mày : "Ở cũng gặp lão , da mặt dày hiếm thấy."
Dứt lời, Tiêu Hiểu Phong tới nơi, dắt theo Tiêu Khả, kinh ngạc : "Niên tổng, gặp , thật là duyên."
Niên Quân Mân nể mặt: " thấy đây là duyên phận gì cả, ông đang phiền chúng trò chuyện đấy."
Nụ của Tiêu Hiểu Phong cứng đờ, trong lòng cũng oán hận Niên Quân Mân điều. Dù thì con gái ông cũng từng thích , đàn ông nên thương hoa tiếc ngọc ?
Sắc mặt Tiêu Khả cũng khá hơn là bao vì cô thấy Lữ Ngọc Khê, đặc biệt là khi chạm ánh mắt của Lữ Ngọc Khê, cô chỉ tìm cái lỗ nào mà chui xuống, bèn sức kéo tay bố , hiệu mau chóng rời .
Tiêu Hiểu Phong hề động đậy. Con gái thật hiểu chuyện, thiệp mời ông bỏ một tiền lớn mới mua . Từ khi thu mua khách sạn Tam Tinh, ông cảm thấy nên tiến thêm một bước nữa, nhất là khi gặp Niên Quân Mân, ý nghĩ đó càng thêm mãnh liệt.
Niên Quân Mân thì ông dám mơ tưởng , dễ dây , nhưng giàu thì đầy đấy. Con gái chính là quân cờ quan trọng của ông , ông mượn con gái để tìm một rể năng lực giúp đỡ một tay.
Ông mặt dày ở vì nhận rằng trong buổi tiệc thực sự ai đoái hoài đến , nên thể ngay , ít nhất ở đây năm phút mới xong, để còn mượn danh tiếng của Niên Quân Mân, lát nữa rời khỏi đây mới chịu bắt chuyện với ông .
Ngọc Khê tính toán nhỏ mọn của Tiêu Hiểu Phong, nhưng cô chứng kiến da mặt dày của lão . Cô thấy Niên Quân Mân đ.á.n.h giá Tiêu Hiểu Phong như vẫn còn là khách khí chán.
Sắc mặt Vương Phúc Lộc cho lắm, ông đang trò chuyện hăng say với Niên Quân Mân thì cắt ngang, mặt đen như nhọ nồi.
Trong chốc lát, ai lên tiếng.
Đây là buổi tiệc do khác tổ chức, loạn lên thì , chỉ là nể mặt Giang Biên mà còn là vấn đề tu dưỡng. Nếu hôm nay chuyện gì quá đáng, ngày mai sẽ trở thành trò trong giới, mất hết mặt mũi.
Nhóm Ngọc Khê mất mặt vì hạng , trừ phi dùng vũ lực đuổi , còn thì đối với một Tiêu Hiểu Phong da mặt dày, họ cũng chẳng cách nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-592-cha-va-con-gai.html.]
Tiêu Hiểu Phong hì hì, cũng đang đ.á.n.h giá nhóm Ngọc Khê. Nhìn thấy Ngọc Khê, trong lòng ông hiểu vì con gái thua. Nếu ông vợ như , cũng sẽ thèm ngó ngàng đến đứa con gái nhỏ mọn của .
Còn một vị phu nhân khác, Tiêu Hiểu Phong nhíu mày, cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ: "Chào bà, chúng từng gặp ?"
Ngọc Khê về phía Bạch Nhiêu.
Bạch Nhiêu lắc lắc ly rượu: "Ông thật sự nhớ ? Cũng , là ai đối với ông quan trọng."
Tiêu Hiểu Phong vẫn nhận phụ nữ . Người phụ nữ mặt đeo đầy trang sức quý giá, mặc lễ phục cao cấp, trong những ông quen hạng : "Vị phu nhân , bà ?"
Bạch Nhiêu đặt ly rượu xuống, chạm chiếc nhẫn cưới kim cương: "Biết chứ, . Mười mấy năm , vẫn nhớ rõ những gì ông từng . chính là vết nhơ trong cuộc đời ông đấy, Tiêu Hiểu Phong."
Đồng t.ử Tiêu Hiểu Phong giãn , tay run cầm cập: "Cô... cô là Thanh Thanh? Không, thể nào, cô thể khỏi núi sâu, cô thể lấy giàu."
Đây tuyệt đối sự thật, phụ nữ quý phái mắt thể là đứa con gái lớn của ông .
Năm đó xuống nông thôn, ông với bao hoài bão, nhưng thực tế tát cho ông một cái nổ đom đóm mắt. Ông lấy địa phương, bày trò khôn vặt để đăng ký kết hôn, khi dùng lời ngon tiếng ngọt để về thành phố, quãng thời gian xuống nông thôn đó chính là vết nhơ. Sau con gái lớn tìm đến, lúc đó ông tái hôn nên dĩ nhiên nhận, hình như đúng là ông những lời đó thật.
Những mặt ở đây, ngoại trừ Ngọc Khê từ sớm, thì những khác đều vô cùng chấn động.
Sắc mặt Vương Phúc Lộc càng thêm khó coi. Câu chuyện của vợ ông từng kể , lưng ít c.h.ử.i rủa gã bố tồi . Ông cũng chẳng gì, nhưng thể chấp nhận hành vi của Tiêu Hiểu Phong. Kẻ cũng chia đẳng cấp, và Tiêu Hiểu Phong thuộc loại cặn bã nhất .
Niên Quân Mân thì bình tĩnh, chỉ là cảm khái, thế giới tưởng chừng lớn nhưng hóa khá nhỏ bé.
Bạch Nhiêu cảm thấy thế vẫn đủ kích động Tiêu Hiểu Phong, bèn tiếp: "Sao hả, ngờ tới đúng ? Đứa con gái lớn mà ông coi như sâu bọ trở thành phượng hoàng. Có hối hận ? Hối hận vì nhận ? Nếu ông nhận thì bây giờ cũng mặt dày đây chẳng ai thèm ngó ngàng, chỉ thể để lộ dã tâm nơi đáy mắt, những trong buổi tiệc bằng ánh mắt ngưỡng mộ."
Mặt Tiêu Hiểu Phong vặn vẹo, vì mỉa mai mà sinh lòng hổ thẹn, mà là hối hận. Hối hận vì sớm nhận năng lực của con gái lớn. Không, ông sớm nhận chứ, một cô bé tám tuổi tự băng qua các tỉnh thành để tìm ông mà lừa gạt lạc, điều đó chứng minh bản lĩnh . Lòng ông đang đau như cắt vì hối hận.
Đặc biệt là khi thấy sự sang trọng hào nhoáng của con gái lớn, đó chính là tất cả những gì ông khao khát. Cổ họng ông khô khốc: "Con gái, năm đó bố cũng nỗi khổ tâm. Sau khi con , bố từng tìm con, bố đón con về nhà mà."
Ngọc Khê: "........"
Bạch Nhiêu lạnh: "Chắc chắn ông nhỉ, viện mồ côi gần nhà ông, vẫn luôn ở đó đấy. Ông tìm , lừa ai chứ? Cứ cách một thời gian về lén lút cuộc sống của ông đấy."
Ngọc Khê: "........"
Chuyện thì lợi hại thật, Bạch Nhiêu thế mà méo mó tâm lý để trả thù, ngược còn ngừng tự nhủ trở thành giàu , thực sự mấy ai như .
Mặt Tiêu Hiểu Phong trắng bệch, là vì sợ hãi. Ông ngờ rằng suốt bấy lâu nay âm thầm quan sát , nghĩ đến đó ông chỉ thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bạch Nhiêu mỉm tiếp: "Đáng tiếc là khi lên đại học thì ông biến mất, ngóng khắp nơi cũng thấy tăm . Hôm nay gặp , chắc hẳn ông trời cũng nỡ, nên mới để gặp ông nữa, còn là trong cảnh như thế ."
Cô thực sự vui mừng. Nguyện vọng thứ nhất trở thành giàu thành, nguyện vọng thứ hai là sỉ nhục Tiêu Hiểu Phong một trận trò, từ cao xuống lão , tất cả đều thực hiện .