Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 604: Giảng bài

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:35:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng Lượng thấy khá đáng tiếc, nhưng Ngọc Hi chỉ là biên kịch của công ty mà còn là ông chủ: "Vâng, hiểu ."

Ngọc Hi gọi điện cho Liên Bác. Liên Bác : "Anh cũng đang định với em chuyện đây thì em gọi tới . Anh sẽ đích qua phỏng vấn, em thấy chiều nay thế nào?"

"Được ạ, chiều nay em thời gian."

Ngọc Hi và Liên Bác quen từ lâu, cũng hiểu cô. Cuộc phỏng vấn đề cập đến đời tư quá khứ mà chỉ tập trung bàn về tư duy sáng tác và các vấn đề chuyên môn. Buổi phỏng vấn kéo dài hai tiếng và chụp ảnh.

Liên Bác vội về biên tập bài nên nán lâu. Khi báo lò, Ngọc Hi qua, đúng là quen khác, hề đào hố cài cắm mà đúng sự thật.

Với bốn bộ phim điện ảnh, Ngọc Hi vững gót chân trong giới điện ảnh, chỉ tiếc là cô từng kịch bản phim truyền hình nào. Ngọc Hi tự nhủ, trong thời gian nhận kịch bản thuê , cô sẽ tự thử sức phim truyền hình xem .

Sau khi bài báo về Ngọc Hi đăng tải, cô nổi tiếng thêm một nữa. Một "đàn chị biên kịch" tràn đầy năng lượng tích cực, thêm sự bí ẩn khiến ít tò mò hỏi xin ảnh chụp. Cô cũng nhận hàng loạt cuộc gọi từ các đạo diễn mời kịch bản, cát-xê thành vấn đề, nhưng Ngọc Hi đều lượt từ chối.

Lúc đầu tin, nhưng thấy Ngọc Hi thực sự nhận thêm kịch bản nào thì mới bắt đầu tin là thật. Có kẻ lời chua chát, cũng thấy tiếc nuối, rõ ràng đang mượn đà để lên tầm cao mới mà cô nhất quyết dừng chân.

Ngọc Hi mặc kệ dư luận, cô đang trốn tránh cánh phóng viên. Đám quyết tâm chụp cho bằng ảnh cô, thật sự phiền phức.

Niên Canh Tâm cảm thấy tâm lý cân bằng hơn một chút. Những ngày qua chú nếm đủ mùi vị lẩn trốn cánh phóng viên kẽ hở . Ngọc Hi còn trêu chọc Niên Canh Tâm nữa, cuối cùng cô tự cho nghỉ phép, đến công ty nữa. Có việc gì quan trọng thì đến nhà tìm cô, cô trốn chạy thêm nữa, mệt c.h.ế.t.

Niên Quân Mân thấy vợ vẫn còn hết bàng hoàng, lấy một quyển sổ : "Vợ ơi, ký tên cho với."

Ngọc Hi trợn tròn mắt: "Ký tên gì?"

"Nhân viên trong công ty nhờ đấy, họ ngưỡng mộ em lắm."

Ngọc Hi nhận bút: "Ký tên thì thôi . Anh cũng đấy, em thường xuyên ký các loại giấy tờ văn bản, chữ ký của em quan trọng, vạn nhất giả thì rắc rối lắm."

Chữ ký thực sự thể ký bừa bãi, đặc biệt là giấy trắng. Nếu kẻ lợi dụng thì đúng là t.h.ả.m họa!

Niên Quân Mân thu hồi giấy bút: "Là suy nghĩ thấu đáo."

Ngọc Hi mỉm : "Chẳng qua em luật nhiều nên ý thức thôi. Tuy ký tên , nhưng em thể tặng quà cho họ, sô-cô-la nhé?"

"Được, chỉ cần là đồ em tặng thì họ đều thích cả, họ cứ nhắc bà chủ suốt đấy!"

Ngọc Hi cảm thán: "Thật ngờ nha, nhân viên công ty là fan cứng của em!"

Niên Quân Mân trêu: " , họ còn bảo lâu thấy bà chủ ghé công ty."

Ngọc Hi cũng , nhưng nản chí: "Đợi đợt sóng qua , giờ em dám khỏi cửa ."

"Phim còn chiếu một thời gian nữa mới hạ rạp, em định ngoài luôn ?"

Ngọc Hi gật đầu: ", em tính thế . Tóm là em ngoài nữa."

________________________________________

Hà Huân học về, thỏ thẻ: "Dì ơi, bài văn của cháu lắm, cháu thể học cùng dì ?"

Ngọc Hi đáp: "Được chứ, dạo dì ở nhà suốt, thời gian thừa."

Hà Huân mừng rỡ: "Cháu cảm ơn dì."

"Không khách khí."

Lúc điện thoại Ngọc Hi vang lên, là sư phụ gọi đến: "Alo, sư phụ ạ."

Hách Phong tự hào về cô học trò , khi chúc mừng một hồi thì : "Trường học mời con về giảng một tiết, gọi hỏi xem con thời gian ?"

Việc thì thể từ chối , Ngọc Hi đáp: "Có ạ, khi nào sư phụ?"

Hách Phong: "Chiều , con thấy ?"

"Dạ . Con cần chuẩn ạ?"

"Không cần , chỉ cần kể về quá trình sáng tác của con là ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-604-giang-bai.html.]

Ngọc Hi hiểu ý, bắt cô giảng theo sách vở là : "Vâng ạ."

" , cô cả của con hỏi khi nào con thời gian thì qua nhà ăn bữa cơm, con với Quân Mân lâu sang đấy."

Ngọc Hi thấy ngại, cô và Niên Quân Mân bận rộn nên đúng là lâu ghé thăm, gần nhất là từ Tết Đoan ngọ: "Dạ ."

________________________________________

Niên Quân Mân : "Lần thì trốn ."

"Vâng, sư phụ gọi thì thể đẩy . Thôi kệ, chỉ giảng một tiết chắc ."

"Đến lúc đó đưa em ."

"Dạ."

Ở nhà, Ngọc Hi phát hiện vấn đề, Diêu Trừng cứ thẫn thờ suốt: "Em đang nghĩ gì thế?"

Diêu Trừng ngập ngừng: "Em đang nghĩ... là em liên lụy đến Niên Canh Tâm ."

Ngọc Hi vòng quanh quan sát Diêu Trừng: "Em là đang để tâm đấy nha!"

"Để tâm cái gì cơ?"

"Là để Niên Canh Tâm trong lòng . Nếu để trong lòng, em sẽ trăn trở như ."

Diêu Trừng giật : "Thật ạ?"

"Chị là , chị là hiểu. Em chính là để tâm ."

Diêu Trừng ngẩn , hổ chạy biến .

Ngọc Hi lúc mới sực nhận , hình như cô giúp Niên Canh Tâm một tay , đúng là cái miệng hại cái mà. Thế là buổi tối Niên Canh Tâm về nhà, thấy sự đổi của Diêu Trừng và rõ nguyên nhân, miệng chú ngoác đến tận mang tai, đích đến cảm ơn Ngọc Hi.

Ngọc Hi Niên Canh Tâm mà thấy nghẹn lòng, cảm giác như con gái nhà sói tha mất, chẳng thèm cho chú lấy một sắc mặt . Niên Canh Tâm coi như thấy, dù chị dâu cũng chẳng mấy khi niềm nở với , chú quen , giờ chú tìm Diêu Trừng để lấy thêm thiện cảm đây.

Đêm đến, Ngọc Hi lầm bầm với Niên Quân Mân: "Diêu Trừng thật là tiền đồ mà, bao lâu nay yêu đương, tự nhiên động lòng với Niên Canh Tâm chứ?"

"Cái vẻ mặt dày của Niên Canh Tâm, còn giả vờ đáng thương, động lòng mới lạ. Mà cũng , diễn xuất của chú tiến bộ đấy chứ!"

Ngọc Hi nghĩ đến cảnh Niên Canh Tâm cứ bám theo giả khổ, liền đảo mắt: "Em thấy chú rảnh quá đấy thôi, mai em gọi cho Hoàng Lượng tìm việc cho chú ."

"Em quên là chú đang lánh nạn, hiện tại công việc ?"

Ngọc Hi: "......." Được , chính miệng cô , giờ tự đập chân .

________________________________________

Hôm giảng bài, Niên Quân Mân đưa Ngọc Hi đến trường. Đã lâu , trường học đổi khá nhiều, thêm tòa nhà mới, sinh viên cũng đông hơn.

Đường đến khoa Ngọc Hi thuộc làu làu. Sư phụ đợi sẵn, cô trực tiếp lên. Lần là ở giảng đường bậc thang, sinh viên chật kín, xem chừng sinh viên cả khoa đều mặt.

Hách Phong giới thiệu Ngọc Hi: "Đây là tiền bối của các em, Lữ Ngọc Hi, nhiệt liệt hoan nghênh."

Ngọc Hi bước lên bục giảng trong tiếng vỗ tay rào rào, đều phấn khích. Sinh viên bên từng xem ảnh nghiệp, ngờ ngoài đời đàn chị còn xinh hơn trong ảnh nhiều.

Lần đầu lớp nhưng Ngọc Hi hề run, lẽ là do thói quen họp hành ở công ty. Tay cô cũng cầm văn bản chuẩn sẵn, vì kiến thức đều trong đầu . Cô thẳng vấn đề mà cần giới thiệu bản : "Thế , hôm nay chúng đổi mới một chút. Các em đặt câu hỏi, chị sẽ trả lời. Chị kinh nghiệm của giúp ích gì cho các em , nên quyền chủ động giao cho các em."

Phía sân khấu bùng nổ, hơn một trăm sinh viên bắt đầu xôn xao thảo luận.

Ngọc Hi hiệu im lặng: "Bây giờ giơ tay, chị sẽ chỉ định hỏi."

Thế là gần như cả phòng đều giơ tay. Ngọc Hi chọn một cô bé. Cô bé đeo kính chút xúc động, đẩy gọng kính : "Đàn chị, chị xinh quá ạ."

"Cảm ơn em, em câu hỏi gì đặt cho chị ?"

 

Loading...