Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 614: Lập cục
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:35:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Được , vị đúng là thiếu tiền. Cũng , nhóm thương nhân đầu tiên kinh doanh giàu chắc chắn là nhiều tiền hơn cô !
Hoàng Lượng : " , chúng định đầu tư phim truyền hình, sẽ dùng kịch bản của ."
Khổng Nhất Phàm toét miệng: "Tốt quá ."
Ngọc Hi nỡ thêm nữa, đồng thời nhận đàn em là thông minh gì, mà là vì thiếu tiền nên mới nộp kịch bản cho cô chứ gì!
Vì Khổng Nhất Phàm để ý chuyện tiền nong nên hợp đồng ký kết diễn vô cùng suôn sẻ. Ngọc Hi chỉ ký hợp đồng mua kịch bản chứ ký hợp đồng ràng buộc con . Đối với tác phẩm của Khổng Nhất Phàm, bộ xuất sắc vì hiểu rõ bối cảnh, còn việc thể kịch bản khác thì còn xem năng lực . Ít nhất xem thêm một tác phẩm nữa cô mới cân nhắc việc ký hợp đồng biên kịch độc quyền cho công ty. Công ty thể chỉ một cô là biên kịch .
Tiễn Khổng Nhất Phàm xong, Ngọc Hi hỏi: "Ôn Vinh ? Hình như lâu gặp ."
Hoàng Lượng đáp: "Về chuẩn tác phẩm nghiệp . Cậu học khoa đạo diễn, cần một bộ phim ngắn."
Ngọc Hi nhướng mày: "Cậu chuẩn sớm thế nhỉ, còn tận một năm rưỡi nữa mới nghiệp mà!"
"Hình như chỉ phim ngắn , thấy ý của là hẳn một bộ phim điện ảnh."
Ngọc Hi: "......." Thành danh khác, nghiệp là phim điện ảnh luôn.
________________________________________
Buổi trưa, Tiết Nhã dự sự kiện về, Ngọc Hi đang ở công ty liền lập tức chạy qua: "Tớ đang định tìm đây!"
"Có chuyện gì ?"
"Không việc công ty, tớ dự sự kiện, đoán xem tớ gặp ai?"
"Chịu, đoán nổi."
Tiết Nhã đầy vẻ hóng hớt: "Tớ gặp Từ Nguyệt và Tịch Nhạc, còn lỏm cuộc trò chuyện của bọn họ nữa."
" là khéo thật, nhưng tớ cứ tưởng Từ Nguyệt đang trốn biệt chứ!" Sóng gió tin tức vẫn qua mà Từ Nguyệt dám lộ diện công khai, đúng là gan góc.
Tiết Nhã : "Tớ bảo , tên Tịch Nhạc đúng là gì. Ban tổ chức sự kiện là Vương lão bản, Từ Nguyệt đến đây hình như là do ông mời nên cô mới tới."
Ngọc Hi mà lùng bùng: "Thế thì liên quan gì đến Tịch Nhạc? Sao gì?"
Tiết Nhã đầy vẻ khinh bỉ: "Vương lão bản ý với Từ Nguyệt nhưng cô đồng ý. Tớ trộm Tịch Nhạc đang khuyên Từ Nguyệt, đầu tiên là về tình trạng công ty đang cần kim chủ mới, còn thề thốt rằng Từ Nguyệt tất cả là vì , tuyệt đối sẽ phụ lòng cô ."
Ngọc Hi: " là hạng gì."
"Nhà họ Tịch chẳng ai cả, bản chịu nỗ lực đ.á.n.h chủ ý lên phụ nữ."
"Từ Nguyệt đồng ý ?"
Tiết Nhã: "Đoạn tớ rõ lắm, nhưng lúc tớ thì thấy Từ Nguyệt lên xe của Vương lão bản , chắc là đồng ý đấy. Tớ kể về Từ Nguyệt thấy cô cũng là thông minh, Tịch Nhạc lừa dễ thế nhỉ?"
Ngọc Hi suy nghĩ một chút: "Đã từng kim chủ thì lẽ cô cũng quá để tâm đến chuyện đó nữa, đây là thứ nhất. Thứ hai, Từ Nguyệt cũng là vì công ty, cuối cùng cô cũng cần đàn ông vỗ về, mà cái miệng của Tịch Nhạc thì khéo léo, giỏi ăn quá còn gì."
Tiết Nhã thở dài: "Tớ dám chắc Tịch Nhạc chỉ coi Từ Nguyệt là viên đá lót đường thôi."
Ngọc Hi nhớ hình ảnh Từ Nguyệt trong trí nhớ của : "Tớ thì thấy Từ Nguyệt rõ đấy, Tịch Nhạc chắc thoát cô ." Cảm giác của cô từ đến nay vẫn luôn chuẩn.
________________________________________
Thời gian trôi , bước tháng mười hai. Thủ đô lất phất vài trận tuyết, lớn lắm nhưng gió lạnh thì thổi ngừng.
Ngọc Hi dạo khá rảnh rỗi, ngoài kịch bản thì cô chỉ sách, bận rộn cũng chỉ là vài buổi xã giao. Trời mùa đông khiến chui khỏi chăn ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-614-lap-cuc.html.]
Niên Quân Mân bước khỏi giường, tiếng gió rít ngoài cửa sổ thấy lạnh, liền vợ đầy ngưỡng mộ: "Vợ ơi, dạo em ngủ nhiều đấy."
Ngọc Hi hé mắt: "Anh câu 'xuân buồn, thu mệt, hạ ngủ gật, ba tháng mùa đông ngủ tỉnh' ?"
Niên Quân Mân ngẩn : "Cứ theo lời em thì quanh năm suốt tháng đều nên ngủ cả ?"
Ngọc Hi: "Em cũng thế lắm chứ, đó mới là mục tiêu tối thượng của đời !"
Niên Quân Mân quần áo, tranh luận thêm nữa, chủ đề của và vợ bắt đầu lệch hướng .
Ngọc Hi ngáp một cái: "Em ngủ thêm lát nữa, !"
Niên Quân Mân: "......." Anh tuyệt đối thừa nhận là đang ghen tị !
Đến khi Ngọc Hi tỉnh dậy thì quá giờ ăn sáng. Dạo cô ngủ nhiều thật. Dì Lưu cứ cô thôi, Ngọc Hi liền bảo: "Dì Lưu, dì chuyện gì cứ thẳng ạ."
"Có cháu... m.a.n.g t.h.a.i ?"
Ngọc Hi khẳng định chắc nịch: "Không ạ, tuyệt đối ." Họ dùng biện pháp tránh t.h.a.i mà. Cô ngủ chẳng qua là vì nửa năm căng thẳng, giờ cần nghỉ ngơi thôi, liên quan gì đến m.a.n.g t.h.a.i cả! Dì Lưu thì thất vọng.
Ngọc Hi tính , đứa thứ hai ít nhất cũng đợi Diệu Diệu lên năm tuổi, còn thì miễn bàn!
Thế nhưng cô đúng là thể cứ ngủ mãi . Nghĩ kỹ thì hình như thực sự chẳng việc gì . Sức nóng của cô hạ nhiệt, trong giới đều thái độ của cô nên ít tìm đến nữa. Ở công ty Hoàng Lượng và Lôi Âm, mảng kinh doanh phụ chị họ và quản lý chuyên nghiệp, công ty đầu tư thì Tiết Nhã nắm chính cùng với Lưu Hưng giúp sức, cô cần bận tâm. Mọi đều cô vất vả lâu nên nếu việc đại sự thì ít khi phiền cô.
Cô cứ lười biếng mãi cũng đúng, thế nên trong lúc nghỉ ngơi cô bắt đầu kịch bản, thử sức với phim truyền hình!
________________________________________
Buổi trưa, Ngọc Hi nhận điện thoại của Lôi Lạc, chút bất ngờ. Số của nhóc cô vẫn lưu nhưng bao giờ gọi cho cô cả: "Lôi Lạc?"
Lôi Lạc những trong phòng, sắc mặt lắm, cố nén cảm xúc: "Chị, em lập mưu bẫy , chị thể qua xem giúp em ? Em am hiểu đồ cổ."
Ngọc Hi nheo mắt: "Cậu đang ở ?"
Lôi Lạc nén giận: "Nhà họ Hoàng."
Ngọc Hi ngẩn : "Nhà Hoàng Đại Sơn?"
"Vâng."
Ngọc Hi Lôi Tiếu và Lý Tiêu tỉnh ngoài, Lôi Âm thì nước ngoài, nhóc chắc hết cách mới gọi cho . mà nhà họ Hoàng lập mưu bẫy Lôi Lạc? Điên ?
Ngọc Hi cúp máy, mang theo bộ dụng cụ của ông nội. Cô học với ông lâu như cũng đủ sức phân biệt thật giả, chỗ nào chắc chắn lắm mới cần gọi ông. Ngọc Hi theo địa chỉ tìm đến nhà họ Hoàng. Họ sống trong một khu chung cư mới xây.
Tầng ba, nhà Hoàng Đại Sơn. Mới lên đến tầng hai thấy tiếng cãi vã ồn ào. Nhà Hoàng Đại Sơn cửa mở toang, Ngọc Hi tới cửa thấy bên trong ít . Cả nhà họ Hoàng đều mặt, ngoài còn ba đang ôm đống mảnh sứ vỡ.
Lôi Lạc ngay cửa, thấy Ngọc Hi thì gương mặt lạnh lùng mới giãn đôi chút. Ngọc Hi hỏi: "Chuyện là thế nào?"
Lôi Lạc đen mặt: "Em đến thăm , Hoàng Tiểu Dũng đang xem đồ cổ, em còn chạm thì rõ ràng là chính vỡ, mà cứ khăng khăng là tại em. Ba chặn em bắt đền."
Vợ Hoàng Tiểu Dũng cuống quýt: "Mày dối, Tiểu Dũng, rõ ràng là mày."
Lôi Lạc u ám mặt mày, càng chắc chắn đây là một cái bẫy, thậm chí trong lòng bắt đầu nghi ngờ cả !
Hà Giai Lệ sắc mặt ửng hồng, qua là thấy sức khỏe , bà trợn mắt quát: "Nói bậy, con trai bao giờ dối."
Sắc mặt Lôi Lạc khá hơn một chút, nhưng ánh mắt nghi ngờ vẫn quét qua tất cả nhà họ Hoàng. Ngọc Hi quan sát biểu cảm của từng trong phòng, kiến thức tâm lý học bắt đầu phát huy tác dụng !