Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 617: Đôi mắt

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:35:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Hi nhíu mày: "Em đừng chắc nịch như , chị bảo cho em , đừng xem thường bất cứ ai."

Ngọc Chi vốn dĩ quen thuận buồm xuôi gió: "Chị ơi, chị đừng tin. Chúng đ.á.n.h cược , nếu em thua, em mời cả nhà ăn."

"Được."

Ngôi trường Ngọc Chi theo học là trường Trung học 1 thành phố, trường cấp ba nhất thủ đô, học sinh trong đó đều là học bá thực thụ, thông minh nhiều vô kể. Ngọc Hi mong đợi Ngọc Chi vấp ngã, nếu cứ tưởng là nhất thiên hạ!

Đồng thời cô cũng đầy "ác ý" hy vọng nó rớt khỏi top 10 để học kỳ lên lớp mỗi ngày.

Vào ngày thi, Ngọc Hi đích đưa Ngọc Chi . Trường Trung học 1 diện tích rộng, học sinh đông nghịt. Hiện giờ còn hạn chế địa phương, những chút năng lực ở thủ đô đều tống con trường nhất, và trường 1 chính là lựa chọn hàng đầu, ngay cả mức điểm chuẩn cao ngất ngưởng cũng ngăn nổi bước chân phụ . Trong quả thực là nhân tài lớp lớp.

Diêu Trừng hỏi: "Ngọc Chi chắc vấn đề gì chị nhỉ?"

Ngọc Hi: "Chưa , đợi kết quả mới ."

________________________________________

Kết quả nhanh. Vào ngày lấy bảng điểm, Ngọc Hi cũng cùng.

Đây cũng là đầu tiên cô đến lớp học của Ngọc Chi. Có kết quả thì tự nhiên họp phụ . Đối với một Ngọc Chi bao giờ tới lớp, các bạn học đều thấy tò mò. Ngọc Chi vốn trai, dáng cao, cộng thêm khí chất Trịnh Mậu Nhiên bồi dưỡng, lộ diện ở phòng thi trở thành nam thần của trường.

Nhan sắc của hai chị em quả thực cao. Chỗ của Ngọc Chi ở phía , bao giờ học. Trịnh Mậu Nhiên cũng lợi hại thật, thu xếp thẳng cho Ngọc Chi lớp chọn.

Các phụ khác Ngọc Chi, nhưng ấn tượng với Ngọc Hi, từng thấy cô tạp chí và các buổi phỏng vấn.

Ngọc Hi chỗ, ít phụ ngoảnh cô. May mà cô quen với những sự kiện lớn, dù bao nhiêu ánh mắt đổ dồn thì cô vẫn chịu đựng .

Ngọc Hi với Ngọc Chi: "Em ngoài , đợi ở cửa."

"Vâng."

Ngọc Chi , phụ phía lập tức : "Chào cô, Lữ tổng, là em trai cô ? là một thanh niên khôi ngô tuấn tú."

Ngọc Hi lịch sự: "Chào bác, cảm ơn bác ạ."

Sau đó Ngọc Hi nhận danh . Cô ngại ngùng: " ngoài mang theo danh ."

"Không , mà." Miệng nhưng trong lòng vị phụ đầy tiếc nuối vì thể mở miệng xin điện thoại. Tuy nhiên, lấy hàng, ông thể nhắc chuyện con trai và em trai Lữ tổng là bạn cùng lớp.

Ngọc Hi trò chuyện thêm với vài phụ khác, lục tục kéo đến. Cô bỗng thấy quen: Văn Tịnh.

là trùng hợp, chỗ của Văn Tịnh ở ngay phía chéo của Ngọc Hi. Từ khi Phương Á Lâm chuyển trường, Ngọc Hi gặp Văn Tịnh nào.

Văn Tịnh cũng nhận Ngọc Hi: "Đã lâu gặp."

"Vâu, lâu gặp."

" đến họp phụ cho con trai lớn."

Ngọc Hi Văn Tịnh trông cũng chỉ ngoài ba mươi, thật ngờ con trai lớn học cấp ba, đúng là vẻ trời ban. Văn Tịnh hỏi : "Còn cô?"

" họp cho em trai."

Văn Tịnh mỉm : " đặc biệt về để họp phụ cho Á Bá. Hộ khẩu của chúng ở bên , nó học cấp ba, ở đây chỉ một nó thôi, đứa trẻ tự lập lắm."

Ngọc Hi , Phương Á Lâm chỉ chuyển trường mà còn chuyển theo . Văn Tịnh hiếm khi gặp quen, tiếp tục : "Á Lâm , Hà Huân vẫn khỏe chứ?"

Ngọc Hi ngạc nhiên vì Văn Tịnh quan tâm đến Hà Huân. Nhớ thì Văn Tịnh hình như thấy rõ mặt Hà Huân bao giờ: "Thằng bé lắm, nó nhảy lớp , giờ đang học lớp 5."

Trong lòng Văn Tịnh cũng thấy lạ, cô luôn nhớ đến Hà Huân dù chỉ mới gặp đứa trẻ đó một , lúc thằng bé còn cúi đầu, cứ vương vấn mãi. Có câu trả lời, tâm trạng cô cũng hơn: "Á Lâm cũng cải tà quy chính , còn quậy phá nữa mà tập trung học hành lắm."

Ngọc Hi nhướng mày, sự đổi đúng là lớn thật.

________________________________________

Phụ đến đông đủ, giáo viên bước lớp với bảng điểm in sẵn thành năm mươi bản, phát cho mỗi phụ một bản. Phụ nhận bảng điểm xong, giáo viên còn to để nhận xét sự tiến bộ thụt lùi của từng học sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-617-doi-mat.html.]

Ngọc Hi cầm bảng điểm, phì . như cô dự đoán, Ngọc Chi xếp thứ 12 khối. Bảo là nhất cơ đấy, ngay cả top 10 còn chẳng nổi. Ngọc Chi là trường hợp đặc biệt duy nhất trong lớp.

Giáo viên đến tên Ngọc Chi thì : "Bài thi của em đều xem qua, nhiều phương pháp giải đề quá sức tiên tiến. Phải sử dụng kiến thức cấp ba chứ đại học, cho nên nhiều câu dù kết quả đúng vẫn trừ điểm. Lời khuyên của em nên dùng kiến thức cấp ba để giải đề, tránh việc khi thi đại học gặp giám khảo chấp nhận đáp án của ."

Ngọc Hi đáp: "Vâng ạ."

Giáo viên vui mừng, nếu bài thi của Ngọc Chi trừ những điểm đáng thì thể tranh vị trí đầu. Cô thể tưởng tượng khoản tiền thưởng nghiệp năm sẽ nhận là bao nhiêu .

Tiếp đó là phát bài thi. Ngọc Hi lật xem bài của Ngọc Chi, khóe môi giật giật. Bị trừ điểm là đáng đời, vì lười nên nhiều hướng giải đều trong kiến thức cấp ba. Tiếng Anh thì cần xem, chỉ trừ hai điểm văn , trừ nhiều nhất là Toán và Vật lý.

________________________________________

Buổi họp phụ kết thúc, học sinh ngoài hành lang ít, đa phần đều ở sân bóng. Ngọc Chi bạn bè, là học sinh mới thích giao tiếp với khác nên một tựa cửa sổ.

Ngọc Hi cầm bảng điểm, đầy "ác ý": "Bữa tối nay em mời nhé, chị sẽ đặt nhà hàng thật ngon."

Vẻ mặt Ngọc Chi sụp đổ: "Em top 10? Không đúng, nhất ?"

Ngọc Hi nhét bài thi tay Ngọc Chi: "Tự xem , nếu trừ những điểm cần thiết thì vị trí đầu lẽ là của em ."

Ngọc Chi thể chấp nhận , vội vàng lật xem: "Thế mà cũng trừ điểm á, cách giải của em đúng mà!"

"Vượt cấp , tư duy của em vượt cấp ."

"Em hối hận quá, thế thèm về đây thi."

Ngọc Hi cầm bài thi bước : "Học kỳ , em cứ liệu mà ngoan ngoãn lên lớp cho chị."

"Chị ơi, em thấy em về thành phố G học thì hơn."

"Miễn bàn. Đi thôi, chị về tuyên truyền thành tích của em mới , cho em hết nổ. Trong nhà thành tích của em là kém nhất đấy. Xem Ngọc Thanh kìa, bao giờ rớt khỏi hạng nhất ? Xem chị đây nữa . Thế mà em thứ mười hai! Mười hai đấy! Kéo lùi thành tích cả nhà . Ngã ở thì bò dậy ở đó."

Ngọc Chi: "......."

Các phụ vô tình thấy đều đờ vì kinh ngạc!

Điện thoại của Ngọc Chi vang lên, thấy máy, sững . Ngọc Hi hỏi: "Ai thế?"

"Ông ngoại ạ, chắc là hỏi điểm thi."

"Nghe , hố tự đào thì tự lấp."

Ngọc Chi nghiến răng: " là chị gái ruột!"

"Chắc chắn là ruột , chúng giống thế cơ mà."

Trịnh Mậu Nhiên cũng chỉ là hỏi han quan tâm, thi bao nhiêu điểm ông cũng thực sự để tâm, xong là cúp máy ngay. Hai chị em khỏi tòa nhà dạy học thì gặp Văn Tịnh, bên cạnh cô là con trai lớn.

Văn Tịnh mỉm giới thiệu: "Đây là con trai lớn của , Phương Á Bá, năm nay 17 tuổi."

Ngọc Hi thốt lên: "Đứng nhất khối đây mà." Vẻ ngoài hề mọt sách chút nào, gương mặt giống Văn Tịnh, chiều cao cũng lý tưởng.

Ngọc Chi nhướng mày: "Kỳ vị trí nhất sẽ là của ."

Phương Á Bá cũng đầy kiêu ngạo: "Có bản lĩnh thì cứ tới mà lấy!"

Ngọc Hi nheo mắt : "Cậu em thứ mười hai khối ạ, đừng mở miệng cuồng ngôn thế."

Ngọc Chi: "....... Chị đ.â.m tim em quá đấy chị ơi!"

"Chị sự thật thôi, hạng mười hai."

Ngọc Chi: "....... Đây đúng là vết đen cả đời của em ."

"Biết thế là , thực tế dạy cho em là đừng kiêu!"

Ngọc Chi đột nhiên chằm chằm Phương Á Bá: "Chị ơi, mắt trông giống Hà Huân thật đấy!"

Ngọc Hi kỹ : " là giống thật."

Loading...