Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 622: Lĩnh dưỡng
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:35:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Á Bá lắc đầu: "Mẹ về ạ, ở miền Nam đang chút việc."
Ngọc Hi hỏi thêm nữa, cô thấy sắc mặt Phương Á Bá đổi, đó là việc riêng của nhà , cô tiện tọc mạch. vì lỡ mở đầu câu chuyện, Phương Á Bá ăn uống vẻ mất tập trung.
Ngọc Chi thì nghĩ ngợi nhiều. Lúc nhỏ nhà nghèo, dù học giỏi nhưng chẳng ai bạn, ông ngoại đón , ban đầu ở trường cũng lạc lõng vô cùng. Cậu là kiểu bồi dưỡng giữa chừng chứ từ nhỏ, nên vẫn chẳng ai kết bạn thật lòng, đa đều chỉ nhắm chiếc xe đưa đón mà thôi.
Đến khi hiểu chuyện hơn, sang thành phố G, nơi mà giai cấp còn phân chia rõ rệt hơn, thứ đều là quan hệ lợi ích. Muốn lời tâm huyết á? Đừng đùa, lưng một cái là họ bán ngay. Từ khi Phương Á Bá lọt mắt xanh của , coi là bạn, chứng minh mắt của , Á Bá là đáng để kết giao.
Bây giờ bạn gặp chuyện, với tư cách là bạn bè, tất nhiên hỏi han vài câu: "Thấy ăn cơm mà cứ thẫn thờ, chuyện gì thế?"
Phương Á Bá đặt đũa xuống. Sự chín chắn sớm của đều do ảnh hưởng từ gia đình, đặc biệt là lúc bà nội còn sống, đó thực sự là một thời kỳ tăm tối. Cậu buồn bã : "Bác cả tù , cứ bám lỳ ở nhà chịu , chẳng cách nào với bác cả."
Ngọc Chi nhướng mày: "Có gì mà cách? Đó là bác cả chứ ông nội , nhà nghĩa vụ nuôi ông ."
Phương Á Bá thở dài: "Cậu bác cả , loại hào nhoáng bên ngoài mà năng lực thì kém. Hồi chia gia sản, bà nội nuông chiều, cái gì cũng chiếm hết. Đến khi xảy chuyện, bác gái cả dắt con tái giá bỏ chạy luôn. Những năm qua ở trong tù, bác chẳng cải tạo gì mà còn trở thành loại 'lợn nái sợ nước sôi'. Bố cũng đuổi , nhưng đề phòng nổi, bác đến trường đ.á.n.h Á Lâm một trận , đó là sự đe dọa trắng trợn."
Ngọc Chi hiến kế gì, đúng là "quan thanh liêm khó xử việc nhà". Hơn nữa nhà thực sự hạng thích cực phẩm nào, ông bà nội đều hiền lành, ngoại trừ mấy nhà hàng xóm gây hấn, nhưng huyết thống nên chẳng cần khách sáo.
Ngọc Hi sợ ảnh hưởng đến kỳ thi chiều nay của bọn trẻ, hiếm khi quản chuyện bao đồng mà đưa lời khuyên: "Có hai cách. Thứ nhất, nhà em thể tra xem bác gái cả tái giá với ai. Không cha nào là nhớ con, hãy để đứa trẻ thu hút sự chú ý của ông . Thứ hai, ông lỳ lợm ở nhà em chẳng qua là vì tiền, thì hãy tìm việc gì đó cho ông , còn hơn là để ông ngày ngày chằm chằm nhà em. Thời gian dài, chỉ là sự tra tấn với nhà em, mà với ông cũng , hy vọng sống, ông chuyện gì điên rồ."
Ngọc Hi đang quá lên. Đừng tưởng ai tù cũng đều đổi, từ những gì , thể phân tích con bác cả của Phương Á Bá: ích kỷ, gan lớn — gan lớn thì dám phạm pháp. Đừng hy vọng loại sẽ hối cải.
Phương Á Bá sợ hãi: "Dù ... chúng cũng là một nhà."
Ngọc Hi thầm nghĩ nhóc dù vẫn còn trẻ con: "Từ lúc bà nội em thiên vị thì ông coi nhà em là một nhà . Nếu ông coi các em là nhà thì lấy đứa trẻ đe dọa."
Trong lòng Phương Á Bá rối bời, vì Ngọc Hi quá đúng nên càng nuốt nổi cơm, rút điện thoại : "Để gọi một cuộc điện thoại."
Ngọc Chi đợi Phương Á Bá ngoài mới : "Thực cách giải quyết một là xong luôn, chị ."
Ngọc Hi liếc em trai một cái: "Nhóc con, lo mà giữ cái tâm cho chính trực. Nhớ kỹ, dương mưu luôn hữu dụng hơn âm mưu. Đường đường chính chính mới nắm thóp. Dùng âm mưu nhiều quá, sớm muộn gì cũng tự bẫy chính thôi."
Cô đương nhiên cách khác, đơn giản: từng phạm tội thường định lực lớn, đưa ông tù nữa dễ, chỉ cần dẫn dắt một chút là . thế, thế là tâm cũng đen theo.
Ngọc Chi lầm bầm: "Em chỉ thế thôi mà."
Ngọc Hi nheo mắt: "Chị , giới lợi ích ở thành phố G loạn lạc, em nhiều khó tránh khỏi ảnh hưởng. chị hy vọng em sống quang minh lạc một chút, cái gì dùng dương mưu thì đừng dùng âm mưu. Cứ lấy Tống Hoài Dương ví dụ, mấy định tính kế chị, cuối cùng đắc lợi đều là chị, vì chị dùng dương mưu."
Ngọc Chi bừng tỉnh. Cậu tận mắt chứng kiến chị gái khiến tức c.h.ế.t như thế nào, cuối cùng cũng chịu lòng. Ngọc Hi thấy em trai hiểu thì thở phào một . Thầm cảm ơn Trịnh Mậu Nhiên bận rộn việc riêng, chứ để lão cáo già đó cầm tay chỉ việc, thằng nhóc chắc chắn sẽ học theo mười mươi.
Nhiều cách việc của Trịnh Mậu Nhiên cô thực sự đồng tình, nhưng cô sẽ phán xét. Trịnh Mậu Nhiên tay trắng lập nghiệp, đúng thời điểm loạn lạc nhất, cá rồng lẫn lộn, nếu ông dùng mưu hèn kế bẩn thì nuốt chửng từ lâu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-622-linh-duong.html.]
Phương Á Bá nhanh, sắc mặt thực sự khó coi. Ngọc Chi hỏi: "Sao thế?"
Phương Á Bá xoa mặt: "Ông đ.á.n.h Á Lâm một trận nữa, ông còn kiên nhẫn nữa . với bố , bố ."
Ngọc Chi: "Cậu thì phần còn cũng quản nữa. Đi thôi, nghỉ ngơi , chiều còn thi."
Ngọc Hi dậy: "Chị thanh toán tiền về đây, hai đứa cứ ở đây nghỉ ngơi, lát nữa bắt taxi thi nhé."
"Vâng ạ."
________________________________________
Ngọc Hi về đến nhà, cô con gái nhỏ đang ngủ trưa, nhưng Hà Huân đang ở sân, gương mặt lộ vẻ hoang mang. Cô tới xoa tóc thằng bé: "Nghĩ gì thế cháu?"
Hà Huân lên tiếng, hai tay ôm lấy eo dì, dụi dụi đầu: "Cháu... dì ơi."
Ngọc Hi vỗ vỗ lưng đứa trẻ, chắc chắn là chuyện : "Có dì ở đây, chuyện gì cứ với dì."
Hà Huân nhắm mắt : "Sáng nay cháu đến cô nhi viện, mang theo ít quần áo cũ mặc chật sang tặng."
"Đó là việc mà!"
"Cháu viện trưởng , mấy ngày đến hỏi thăm về cháu, hỏi về thủ tục nhận nuôi."
Ngọc Hi nhíu mày. Hà Huân chín tuổi , nhảy lớp lên lớp 5, khai giảng là lên cấp hai, thằng bé hiểu hết . Sao hỏi thăm tình hình của nó? Thông thường nhận nuôi trẻ em, lớn nhất cũng quá sáu tuổi. "Cháu hỏi là ai hỏi ?"
Hà Huân lắc đầu: "Cháu hỏi, cháu về luôn."
Thằng bé nhận nuôi, vì tham luyến điều kiện sống ưu việt, mà vì nó rời xa dì cứu mạng , rời xa em gái, rời xa tất cả trong gia đình .
Ngọc Hi cảm thấy cần đến đó hỏi cho rõ. Cô thích động. Cô nắm tay Hà Huân: "Chúng đến cô nhi viện một chuyến nữa, hỏi cho nhẽ."
Cô tra rõ xem là ai nhận nuôi Hà Huân. Nói thật, bạn bè của cô đều cô đang nuôi dưỡng đứa trẻ , dù là đối thủ cạnh tranh bất cứ ai cũng sẽ động tâm tư nhận nuôi Hà Huân, trừ phi kết t.ử thù với cô.
Cô nhi viện là nơi cực kỳ tốn kém, mỗi năm tiếp nhận ít trẻ em, mà viện nguồn thu nhập, một phần nhỏ trẻ em mang bệnh tật nên cuộc sống càng khó khăn. Dù hảo tâm quyên góp cũng trụ bao lâu, đấy. Vì thế, lũ trẻ trong cô nhi viện đều khao khát nhận nuôi, trừ những đứa lớn mới cam chịu phận.
Ngọc Hi đến nơi là một rưỡi chiều, mấy đứa nhỏ đang chơi trong sân. Lũ trẻ đều nhận Hà Huân nên vây quanh lấy .