Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 625: Trí tưởng tượng phong phú
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:35:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
" kiểm tra tất cả các bệnh viện, nhưng sinh cùng lúc quá nhiều. Vì tên bệnh viện chính xác nơi Hà Huân chào đời nên phía bệnh viện thu thập tin tức gì hữu ích."
Ngọc Hi khá thất vọng, nhưng cô cũng việc là đang khó , bệnh viện ở thủ đô ít: "Gọi điện tới thế , chắc chắn là tra chuyện khác đúng ?"
"Bệnh viện tin, nên chúng tập trung tra cứu về cá nhân Triệu Cốc Vũ. Thực sự phát hiện một tin tức: khi ở quán lẩu, cô đổi tám chín công việc khác . Qua lời kể của những từng tiếp xúc, quê cô ở thành phố X, làng Ninh Tân. Người của chúng đến đó mang về tin tức: Triệu Cốc Vũ thuê ở thành phố X, lễ tết về quê ăn mặc sang trọng hơn . Cho đến một , đột nhiên cô về quê ở lỳ một thời gian, đó bụng mang chửa vội vàng rời ."
Ngọc Hi đoán : "Cô đến thủ đô."
" , chú của cô là thư gọi cô lên thủ đô. Ông chú cũng gì nhiều, hiện tại chỉ tra đến đó, bên chúng sẽ tiếp tục điều tra."
Ngọc Hi lịch sự đáp: "Làm phiền các , cảm ơn."
Dù tin tức nhiều nhưng Ngọc Hi quá thất vọng. Chỉ dựa một cái tên mà tra đến đây là dễ dàng. Trong thời đại thông tin phát triển, tìm giữa biển mênh m.ô.n.g như là giỏi .
Ngọc Chi cũng loáng thoáng vài câu: "Chị, tra ạ?"
"Hiện tại vẫn rõ ràng, nhưng thể khẳng định Triệu Cốc Vũ đến thủ đô là tiếp ứng, việc tráo con là mưu đồ từ . Tiếc là cô đổi quá nhiều việc, nếu tra công việc đầu tiên thì ít nhất cũng thông tin chính xác."
Ngọc Chi an ủi: "Dù cũng gấp, chúng thời gian. Chỉ cần manh mối, sớm muộn gì cũng tra thôi."
Ngọc Hi mỉm : "Công ty thám t.ử đúng là chuyên nghiệp, rể em cũng tra mấy ngày nay mà thấy động tĩnh gì."
"Thật đúng là trùng hợp, cũng tra một chút đây."
Ngọc Hi : "Hôm nay về sớm thế, mới ba rưỡi."
"Anh nhận tin tức, công ty cũng việc gì gấp nên về sớm."
Ngọc Chi nhường chỗ cho rể: "Anh rể, tra gì ?"
Niên Quân Mân : "Anh tra từ tên , cũng tra đến thành phố X. Triệu Cốc Vũ trình độ cấp hai, thuê ở thành phố X và một bao nuôi."
Ngọc Hi phấn chấn hẳn lên: "Tra ai b.a.o n.u.ô.i ?"
"Bên chỉ mô tả về ngoại hình. Triệu Cốc Vũ khi b.a.o n.u.ô.i thì nữa, quen cũ từng thấy cô một , đàn ông đó khá béo nhưng tên là gì. Anh nghĩ, chỉ cần tìm kẻ b.a.o n.u.ô.i Triệu Cốc Vũ là sẽ tìm thế của Hà Huân."
Đôi lông mày thanh tú của Ngọc Hi khẽ nhíu : "Em chẳng sợ gì, chỉ sợ gặp chuyện cẩu huyết. Không lẽ là tên tra nam b.a.o n.u.ô.i tiểu tam, giúp tiểu tam tráo con của vợ đấy chứ?"
Ngọc Chi ngại chuyện lớn, còn vỗ tay: "Biết đúng là như đấy!"
Ngọc Hi cảm thấy buồn nôn, cau mày: "Nếu đúng là thế thì thà đừng tra còn hơn!" Tra Hà Huân sẽ tổn thương bao nhiêu, đúng là tạo nghiệp!
Niên Quân Mân cạn lời: "Vợ ơi, trí tưởng tượng của em phong phú quá . Anh nghĩ , nếu đúng như thế thì Triệu Cốc Vũ hưởng phúc chứ thuê khắp nơi thế ."
Ngọc Hi gật đầu: "Là em sơ suất. Chỉ cần cẩu huyết là , phận Hà Huân đủ lận đận , đừng thêm sóng gió nữa."
Ngọc Chi : "Chị đúng hổ danh là biên kịch, tình tiết thế đừng lãng phí nhé, chắc chắn tỷ suất xem cao lắm."
Ngọc Hi véo thằng em một cái: "Cậu giờ còn dám trêu chọc cả chị ."
Niên Quân Mân kéo chủ đề : "Từ thông tin , thể xác định việc tráo đổi Hà Huân hề đơn giản."
Ngọc Hi thở dài: "Chúng chỉ thể tiếp tục tra thôi, những chuyện khác đoán nổi."
Tin tức tra họ với Hà Huân, vì đang là cuối tháng Bảy, đúng đợt thi cuối kỳ, tránh ảnh hưởng đến việc học của thằng bé.
________________________________________
Hai ngày , Ngọc Chi trường. Cậu chỉ mang phần thưởng về mà còn dẫn cả Phương Á Bá tới nhà chơi.
Ngọc Hi đang ở nhà, thấy Phương Á Bá bước liền phát hiện vấn đề: "Chân cháu thế ?"
Phương Á Bá đáp: "Cháu sơ ý trẹo chân ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-625-tri-tuong-tuong-phong-phu.html.]
Ngọc Chi bĩu môi: "Sơ ý gì chứ, suýt nữa đẩy từ lầu xuống, may mà bám chắc , nếu thì chỉ là trẹo chân ."
Ngọc Hi hỏi: "Bác cả cháu ?"
Phương Á Bá nhắc đến nữa, im lặng gì.
Ngọc Hi cũng hỏi thêm, dù cũng là chuyện nhà . Cô phong bì trong tay Ngọc Chi: "Đây là phần thưởng của trường ?"
Ngọc Chi hớn hở: "Vâng, trường hào phóng lắm, thưởng tận năm nghìn tệ."
"Nhiều thế cơ !"
"Em là Thủ khoa mà, đương nhiên nhiều ."
Ngọc Hi hỏi han chuyện Ngọc Chi về trường, hai chị em trò chuyện rôm rả khiến Phương Á Bá nhất thời xen . Cậu tự giác là khách nên im quan sát. Đây là đầu tiên đến một căn nhà tứ hợp viện như thế .
Cậu Lữ Ngọc Chi điều kiện, nhưng đến tận nơi mới thấy vượt xa trí tưởng tượng. Bố phát triển cũng , nhưng so với nhà thì thực sự cửa. Chỉ riêng một Lữ Ngọc Hi đủ lợi hại . Sau khi nhắc đến, đặc biệt tìm hiểu, chẳng tốn sức chút nào vì cô từng lên cả bản tin truyền hình, giới thiệu đầy đủ về sự nghiệp. Nhà bì kịp sự phát triển của Lữ Ngọc Hi.
Huống chi còn những khác!
Nhìn phòng khách, những món đồ cổ kệ chắc chắn đồ giả để cảnh. Đây mới chính là sự sang trọng kín đáo. Không giống bố , mới phất lên nhờ tay trắng lập nghiệp, mới tập tành chơi đồ cổ để tăng thêm vẻ học thức cho , vài món đồ trong nhà trông chẳng quý giá bằng đồ kệ mà bố nâng niu như báu vật.
Đây chính là cách. Muốn đuổi kịp quá khó, công ty của bố thì đừng mơ, trừ phi bắt kịp thời đại. Phút chốc, nghĩ ngợi m.ô.n.g lung.
Ngọc Chi gọi mấy tiếng, cuối cùng nhịn mà kéo nhẹ một cái: "Nghĩ gì mà nhập tâm thế?"
"Không gì. Cậu định gì ?"
" hỏi , nhà tổ chức tiệc mừng đỗ đạt ?"
Phương Á Bá gật đầu: "Nhà tổ chức, còn ?"
Ngọc Chi đáp: " cũng tổ chức, nhưng về quê."
"Vậy thì ."
Ngọc Chi bảo: "Không , đợi về sẽ tham gia tiệc nhà . Ngày , chắc đầu tháng Bảy mới lên, nhà định khi nào tổ chức?"
Phương Á Bá nghĩ đến bác cả: "Nhà còn định chỗ ở , chắc cũng nửa tháng nữa."
"Thế thì vội."
Ngọc Hi đồng hồ: "Diệu Diệu chắc sắp dậy , hai đứa cứ trò chuyện ."
Ngọc Chi kéo Phương Á Bá: "Đi, sang phòng ."
Ngọc Hi về phòng, con gái tỉnh. Con bé tự ngủ tự dậy hề nháo, thấy liền dụi mắt, trân trân bằng đôi mắt ngậm nước khiến tim Ngọc Hi mềm nhũn.
Diệu Diệu nũng nịu: "Mẹ ơi, con ngoan."
" , Diệu Diệu ngoan nhất."
Con bé đảo mắt một cái: "Con ăn bánh kem ạ? Con toát hết mồ hôi ."
Ngọc Hi búng nhẹ mũi con gái: "Chỉ con là tinh ranh thôi."
"Mẹ ơi, ạ? Con ngoan mà."
Ngọc Hi cầm quần áo nhanh chóng cho con bé, bế con ngoài: "Bánh kem ăn, nhưng thể uống một chút nước trái cây."
Cô bé xị mặt thất vọng, con bé ăn bánh kem lạnh cơ. Ngọc Hi giả vờ thấy, con bé giỏi giả vờ đáng thương. Trong lòng cô thầm mắng Niên Quân Mân, đều tại cả, cho con bé ăn một miếng nó nhớ mãi quên.