Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 634: Liệu có biết từ sớm?
Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:35:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Càn lạnh lùng bác cả: "Ông định bắt Hà Huân đưa ?"
Phương Khôn lên tiếng nữa. Hắn càng nhiều càng bất lợi cho Á Lâm. Thấy Á Lâm đang ngây ở góc tường, bản khó lòng mà , con trai mới chín tuổi đầu thôi!
Cảnh sát giật còng tay: "Đi thôi."
Trước cửa nhà họ Phương ít hàng xóm xem, Phương Càn hít sâu một : "Không chuyện gì nữa , giải tán ạ!"
Đợi hết, Phương Càn đỡ vợ: "Chúng cũng qua đó thôi!"
Văn Tịnh lúc hết run rẩy: "Còn Triệu Cốc Vũ thì ?"
Phương Á Bá đáp: "Mẹ, cảnh sát bắt ạ."
Văn Tịnh gật đầu: "Tốt, lắm, chúng ." Bà cuối cùng cũng sắp gặp con trai .
Ngọc Chi bé đang nép ở góc tường thêm hai . Thằng bé mới chín tuổi, mặt mày đờ đẫn. Cậu sang nhà họ Phương, cuối cùng vẫn lên tiếng.
Cánh cửa lớn đóng , dường như lãng quên Phương Á Lâm. Thằng bé hổn hển ngã xuống đất, nắm chặt tay, ôm lấy đầu gối mà . Cậu , tất cả kết thúc .
________________________________________
Một tiếng , Ngọc Hi cuối cùng cũng gặp vợ chồng nhà họ Phương.
Hà Huân thấy họ, ánh mắt cuối cùng dừng cha . Thật sự giống, thằng bé nhịn sờ lên mặt , khẽ xuýt xoa vì đau.
Ba nhà họ Phương ánh mắt đầy xót xa và quan tâm, nhưng dám cử động mạnh vì sợ đứa trẻ hoảng sợ.
Hà Huân sắp gặp cha nên vốn căng thẳng, giờ thấy ánh mắt quan tâm , lòng nhẹ nhõm hẳn. Họ yêu thương .
Trong phút chốc, ai mở lời, chỉ lặng lẽ . Cuối cùng, cảnh sát lên tiếng vì nhà họ Phương cần thủ tục lấy lời khai.
Ngọc Chi ở cùng chị gái, lúc Ngọc Hi mới Phương Khôn từ hôm qua về nhà. Phải đến khi Ngọc Chi gọi cho Phương Á Bá, mới tìm cách nhử Phương Khôn về. Vừa cửa là khống chế ngay cho đến khi cảnh sát tới.
Ngọc Hi cảm thán: "May mà nhắc sớm."
Ngọc Chi cũng khâm phục thôi: "Chị nghĩ thật chu ." là biên kịch khác, tính toán đấy. Ngọc Chi còn kể những việc Phương Á Bá và phản ứng của nhà họ Phương.
Ngọc Hi xoa đầu Hà Huân: "Họ yêu con như , dì cũng yên tâm ."
Hà Huân sà lòng dì, kìm mà nức nở: "Cảm ơn dì." Nếu gặp dì, lẽ c.h.ế.t thì cũng thành kẻ ngốc vì trận sốt đó. Dù may mắn bình an, cũng sẽ kẹt ở vùng núi hẻo lánh cả đời, mãi mãi cha ruột là ai.
Ngọc Hi đỏ hoe mắt. Nếu cô trùng sinh, phận đứa trẻ t.h.ả.m thương bao. Nghĩ đến đó cô xót xa chịu nổi, cũng bật theo.
Ngọc Chi hiểu lầm ý chị: "Chị ơi, nhà họ Phương cũng ở thủ đô mà, dù Hà Huân về đó thì vẫn gặp thường xuyên . Chị nhớ nó thì đón qua đây ở vài ngày là mà!"
Niên Quân Mân hiểu vợ nhất. Điểm rơi nước mắt của vợ tuyệt đối vì nỡ xa rời. Nghĩ đến bí mật của vợ, ôm vai cô trấn an. Anh sẽ chờ cô sẻ chia!
________________________________________
Nhà họ Phương thủ tục xong nhanh. Vừa bước thì Triệu Cốc Vũ cũng áp giải .
Ngọc Hi qua, thế là quân đông đủ .
Triệu Cốc Vũ mặt mũi trắng bệch, hoảng loạn: "... thực sự gì cả, Văn tỷ xin chị hãy tin ."
Văn Tịnh hận thể xé xác mụ , bà lao tới tát cho mụ một búa, mắt đỏ ngầu: "Câm mồm! Ngươi tráo con trai , thản nhiên ở trong nhà nuôi con trai ngươi, mà ngươi còn bảo ?"
Triệu Cốc Vũ thực sự sợ hãi. Mụ tù. Mụ hiểu, Phương Khôn tù, con trai cũng chín tuổi , mụ đang chuẩn hưởng phúc, đợi thêm vài năm nữa con trai mụ sẽ thừa kế thứ, chuyện bại lộ ? Nghĩ đến con , mụ kêu gào: "Đều là do mụ già hết, gì cả, đều là ý của mụ già!"
Văn Tịnh định lao lên tiếp thì cảnh sát ngăn , áp giải Triệu Cốc Vũ trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-634-lieu-co-biet-tu-som.html.]
________________________________________
Ngọc Hi nắm tay Hà Huân: "Về nhà ."
Phương Càn gật đầu: "Được, ạ."
Đến căn nhà tứ hợp viện, vợ chồng Phương Càn chút cục bộ. Nghe kể và tận mắt là hai cảm giác khác . Sự hoành tráng của gia đình nuôi dưỡng con trai họ vượt xa trí tưởng tượng.
Điện thoại của Ngọc Hi vang lên, cô dẫn Hà Huân trả lời Hoàng Lượng: "Chiều nay qua công ty , bảo trợ lý mang văn kiện qua đây cho ký."
Hoàng Lượng đáp: "Được, bảo trợ lý ngay. , cô vội vã lắm, chuyện gì ?"
"Không , cha ruột của Hà Huân đến ."
Hoàng Lượng hỏi thêm: "Vậy cúp máy đây."
________________________________________
Ông nội đang ăn cơm nửa chừng, thấy Ngọc Hi dẫn về thì hiểu ngay. Ông buông đũa, phòng khách, vợ chồng Phương Càn: "Là cha Hà Huân đúng , mau ."
Phương Càn càng thêm cung kính: "Thật ngại quá, phiền cụ ăn cơm ."
Ông nội xua tay: " ăn một lúc , cũng no . Ái chà, Hà Huân thương thế ?"
Ngọc Hi nhắc chuyện bắt cóc, chỉ bảo Phương Khôn bắt. Ông cụ vết thương mặt thằng bé bôi thuốc, dặn dò Phương Càn: "Đứa nhỏ hiểu chuyện, chị đối xử với nó, nó chịu quá nhiều khổ cực ."
Văn Tịnh sụt sùi: "Nỗi khổ của Hà Huân đều tại chúng cháu , đều tại chúng cháu..."
Năm đó bà nội là bế đứa trẻ, ai mà ngờ đứa bé tráo. Bà tự trách sức khỏe yếu, sinh con xong ngất , đến một cái đầu tiên cũng kịp thấy.
Ngọc Hi đối diện Văn Tịnh, đưa khăn giấy cho bà: "Con tìm thấy , chuyện qua, đừng nữa." Hai vợ chồng cũng là đáng thương.
Văn Tịnh lau nước mắt: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô cứu mạng Hà Huân." Nói đoạn, bà dậy định quỳ xuống mặt Ngọc Hi khiến cô giật , vội vàng đỡ lấy: "Đây là duyên phận, chị quỳ như là khó ."
Phương Càn đỡ vợ dậy: "Bao nhiêu lời cảm ơn cũng diễn tả hết lòng ơn của vợ chồng ."
Ông nội thấy thái độ của hai thì rốt cuộc cũng yên tâm. Họ thực sự xót con. "Được , ngày vui mà, đừng nữa."
Văn Tịnh hít mũi, cố nặn nụ : "Cụ đúng ạ, nữa."
Ngọc Hi vẫy tay gọi Hà Huân, thằng bé ngoan ngoãn tới. Ngọc Hi : "Đây chính là bố của con, đây chào họ ."
Hà Huân mở miệng gọi bố ngay, nhưng cảm giác gần gũi huyết thống khiến thả lỏng nhiều, ngoan ngoãn bước tới.
Văn Tịnh ôm chầm lấy con: "Con trai, con trai của ." Nghĩ đến đầu gặp mặt, mặt thằng bé sưng tím, lòng bà đau như cắt. Bà chợt nhận , Phương Á Lâm chắc chắn là cố ý đ.á.n.h mặt Hà Huân, chắc chắn là cố tình!
Hà Huân từ căng thẳng chuyển sang thả lỏng. Đây chính là vòng tay của , dù nghẹt thở nhưng rời .
Phương Càn vội kéo con : "Văn Tịnh, em ôm chặt quá con ngộp thở đấy."
Văn Tịnh hốt hoảng buông , thấy con mới nhẹ lòng. Nghĩ đến Phương Á Lâm, bà nghiến răng: "Phương Á Lâm luôn nhắm Hà Huân, chắc chắn là vì gương mặt của Hà Huân. Anh , đầu em gặp Hà Huân nhận là do mặt nó sưng vù hết cả. Rồi cả chuyện suýt đẩy Hà Huân xuống núi nhưng bản ngã gãy chân nữa. Liệu thằng bé đó con ruột ?"
Hôm qua bà rảnh để nghĩ, giờ càng nghĩ càng thấy khả năng đó cao.
Phương Càn ôm lấy con trai, n.g.ự.c đau thắt . Ngọc Hi đoán mò, chuyện là do ganh ghét gương mặt Á Lâm thực sự chuyện, chỉ trong cuộc mới rõ.
lúc , điện thoại của Phương Càn reo lên. Từ đồn cảnh sát gọi tới, sắc mặt ông vốn kém, giờ chuyển sang đen xì như đáy nồi.