Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 64: Chịu thiệt là phúc

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:39:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê ngoại trừ giấu cây thẻ ngọc trúc, những chuyện khác đều dối, khai hết: "Quá trình là như đó, lúc lau tủ thì chạm cơ quan, nó rớt . Ban đầu định dùng để bồi bổ cho bà, hôm nay cũng là trùng hợp thôi."

 

Lòng Niên Quân Mân vô cùng phức tạp, nghĩ đến chiếc đồng hồ Ngọc Khê tặng cứu , nhịn tìm cớ giúp Ngọc Khê, trời sinh vận khí .

 

vẫn dặn dò: "Sau nhất định cẩn thận, hôm nay nếu ông Tôn, cô gặp nguy hiểm ."

 

Ngọc Khê chớp chớp mắt: " hôm nay ở đây mà! sợ."

 

Lòng Niên Quân Mân như dung nham cuồn cuộn, cứ như tan chảy . Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngọc Khê, đây là sự tín nhiệm tuyệt đối của Ngọc Khê dành cho .

 

Tay Ngọc Khê nắm đau: "Mau buông , tay sắp gãy ."

 

Niên Quân Mân vội vàng buông tay, nghĩ đến giá trị của nhân sâm, mím môi: "Tiền t.h.u.ố.c viên, sẽ đưa cho cô."

 

Ngọc Khê tức đến phồng má, trợn mắt: "Anh nhất định phân chia rạch ròi với như ?"

 

Niên Quân Mân sâu kín : "Ban đầu là ai đòi phân chia rạch ròi với như ? Hả?"

 

Ngọc Khê, "..."

 

Ban đầu là cô ! Nhất định trả năm nghìn tệ.

 

Niên Quân Mân xoa đầu Ngọc Khê: "Trả cô một duy nhất là khả năng . Tiền của và ông nội ngay cả nửa viên t.h.u.ố.c cũng mua nổi, cho nên định trả từng nhóm. Mỗi tháng sẽ giao tiền lương cho cô, giao cả đời để , cô thấy ?"

 

Tim Ngọc Khê đập thùng thùng, lời thông báo khá độc đáo.

 

cô đảo mắt một cái: "Anh dùng tiền lương cả đời để trả tiền t.h.u.ố.c viên, lấy gì nuôi và con cái?"

 

Ông nội Niên mở mắt: "Khụ, tiền lương hưu của và tiền lương của Quân Mân để trả tiền t.h.u.ố.c viên, chắc là thể trả hết khi kết hôn. Tiền lương khi Quân Mân kết hôn sẽ dùng để nuôi gia đình."

 

Gốc tai Ngọc Khê nóng bừng bừng, cuộc chuyện , ông nội đều thấy hết. Tay chân cô đặt ở .

 

Niên Quân Mân thấy ông nội tỉnh, mừng rỡ đỡ ông nội dậy, lấy cốc nước: "Uống chút nước ẩm cổ họng."

 

Ông nội Niên yếu, cúi đầu uống hai ngụm nước, cổ họng dễ chịu hơn nhiều, mỉm chớp mắt với cháu trai.

 

Niên Quân Mân ông nội cứu , lòng nhẹ nhõm, chớp mắt đáp hai cái, hai ông cháu đều .

 

Ngọc Khê đáng thương, thẹn thùng dám đầu , hổ c.h.ế.t mất. Vừa đến con cái, kết hôn mà khỏi miệng , còn ông nội thấy nữa chứ, gặp mặt đây.

 

Niên Quân Mân kéo tay Ngọc Khê: "Ông nội, Ngọc Khê đến thăm ông đây."

 

Ông nội Niên : "Tốt, , lớn như . Quân Mân cháu đang học đại học, hảo hài tử, bản lĩnh. Lẽ gặp cháu từ lâu, nhưng thể , gặp ai."

 

Ngọc Khê ông nội gầy chỉ còn trơ xương, lòng dễ chịu chút nào. Một từng chiến trường mà thể xuống giường, quá giày vò. "Ông sẽ khỏe thôi. Đợi thể ông , và Quân Mân cùng đến thăm ông."

 

Nụ của ông nội Niên càng sâu hơn. Thằng tiểu t.ử nhà , ông rõ, nhiều năm mong nhớ, cuối cùng cũng thành . "Vậy thì sẽ sống lâu thêm hai năm, hai đứa kết hôn."

 

Niên Quân Mân: "Nhất định sẽ như ."

 

Ông nội Niên thấy bộ đồ bệnh nhân cháu trai, đau lòng thôi: "Đôi khi nghĩ, nếu năm đó cháu thuận theo ý mà đắc ý thi trường quân đội, thuận theo sự an bài của ông nội Lôi, cháu bình thường vững vàng, nhất định sẽ một phen nên khác."

 

Niên Quân Mân , ba thương, cảm xúc của ông nội là sâu sắc nhất: "Ông nội, yêu nghề của , nó là điều thần thánh."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-64-chiu-thiet-la-phuc.html.]

Mắt ông nội Niên lóe lên ánh sáng, đúng , thần thánh. Ánh mắt chuyển sang Ngọc Khê, thấy đáy mắt Ngọc Khê trong sáng, đây cũng là hảo hài tử.

 

Niên Quân Mân thấy ông nội mệt , mở miệng : " tìm ông Tôn."

 

Ông nội Niên xua tay: "Được, thôi."

 

Niên Quân Mân , Ngọc Khê định đỡ, Niên Quân Mân lắc đầu: "Có chú Ngô ở ngoài cửa , cô ở chuyện dì Trịnh và chú Lữ với ông nội ."

 

"Vâng."

 

Ngọc Khê tìm một cái ghế xuống, kể chuyện nhà: "Bố đều khỏe cả, bây giờ quê nhà đổi ít, còn nghèo như nữa, còn xuất hiện cả vạn nguyên hộ đấy..."

 

Suốt lúc đó vẫn là Ngọc Khê kể, Niên lão gia t.ử thể quá yếu, mấy câu lúc nãy đều đứt quãng. Đợi Ngọc Khê kể một hồi, ông thật vất vả mới khó khăn đáp một câu: "Cũng , còn cơ hội xem nữa ."

 

Ngọc Khê: "Có thể ạ, Tôn lão gia t.ử lòng tin mà."

 

Cửa mở , Tôn lão gia t.ử bước lúc thấy câu , : "Chỉ cần ông lời phục hồi chức năng, sống thêm năm năm nữa là thành vấn đề."

 

Niên lão gia t.ử hiệu cho Ngô Đại Lâm ngoài, cho đến khi trong phòng chỉ còn nhà. Kéo dài mạng sống năm năm, cám dỗ lớn đến mức nào. Vừa nãy tỉnh chỉ loáng thoáng, t.h.u.ố.c viên thể cứu ông, nhưng ngờ hiệu quả đến . "Chuyện chôn chặt trong bụng, lão Tôn."

 

Tôn lão gia tử: "Ông cũng , nhân cách của ông cứ yên tâm . Hơn nữa, hôm nay cũng là vì ông , mới lấy đơn t.h.u.ố.c . Đơn t.h.u.ố.c là bảo bối trong nhà, ai ."

 

Ngọc Khê càng yên tâm hơn. Mang ngọc trong tội, chỉ là cô, mà Tôn lão cũng .

 

Niên lão gia t.ử yên tâm, ho khan một tiếng. Tôn lão gia t.ử lấy t.h.u.ố.c : "Uống , để giảm bớt, hai ngày nữa là thể bào chế xong thuốc."

 

Tôn lão gia t.ử thấy t.h.u.ố.c uống , đầu , với Ngọc Khê: "Tiểu cô nương, chúng chuyện giá cả chút nào."

 

Ngọc Khê: " hiểu, theo lời ông ạ."

 

Tôn lão gia t.ử : "Các vị t.h.u.ố.c khác trong phương t.h.u.ố.c cũng hiếm , niên đại đều thấp, tìm khó. Thuốc trong phương , coi như là cứu lão Niên, nhưng nếu nhân sâm của cô, đồ của cũng là đồ bỏ . Hơn nữa, thứ của cô là khó kiếm nhất. Một viên t.h.u.ố.c như thế , năm vạn, coi như chiếm tiện nghi của cô."

 

Ngọc Khê năm vạn tệ kinh hãi, vội : "Người thật sự chiếm tiện nghi là mới đúng. chỉ lấy nhân sâm cũng chẳng tác dụng gì, giá tiền đắt quá. Ông xem, một vạn ?"

 

Tôn lão gia t.ử xua tay: "Nha đầu, củ nhân sâm của cô hai trăm năm tuổi . Nếu bán theo gram, tiền của mua năm gram là tệ . một viên t.h.u.ố.c , cô chiếm tiện nghi của . Năm vạn định đấy, đợi cô đến lấy thuốc, sẽ đưa tiền cho cô."

 

Ngọc Khê còn mở lời, Niên Quân Mân nhéo cô một cái, Ngọc Khê chỉ thể chấp nhận.

 

Tôn lão gia t.ử vội vàng về bào chế thuốc. Niên Quân Mân mới : "Tôn lão đúng, ông chiếm tiện nghi của em . Ông dựa nhân sâm của em, trả ân huệ cứu mạng cho ông nội, còn duyên cớ thêm một viên. Em cứ yên tâm mà cầm lấy là ."

 

Niên lão gia t.ử uống t.h.u.ố.c xong khá hơn nhiều, tiếp lời: "Của cháu là nửa củ nhân sâm, nếu là cả cây thì còn đắt hơn. Lão già đó chiếm tiện nghi nhỏ, nhưng cũng chỗ . Nha đầu, thì thấy lỗ, nhưng cầu đến ông , ông sẽ mặc kệ ."

 

Ngọc Khê suy nghĩ trong lòng mấy vòng, mở miệng suy nghĩ của : "Niên gia gia, nếu cháu là đối tượng của Quân Mân, nếu ông, cháu cũng chỉ thể bán lấy tiền nhân sâm thôi. Đừng là tạo quan hệ, nhân tình của Quốc thủ còn đáng giá hơn ngoại vật nhiều. Huống hồ cháu còn giúp ông, còn ba viên t.h.u.ố.c nữa chứ. Cháu thấy lỗ, cháu thấy kiếm lớn ."

 

Nói đến cuối, Ngọc Khê vẫn mê tiền. Năm vạn tệ đấy, ý tưởng trong lòng cô cần gác nữa, vốn khởi động .

 

Niên lão gia t.ử ha ha lớn, trong lòng càng hài lòng về Ngọc Khê hơn. Nha đầu đầu óc cũng , suy nghĩ đủ dùng, càng thêm hài lòng: "Hiếm nghĩ thấu đáo như cháu. Không tệ, tệ."

 

Buổi sáng, vì ông nội Niên Quân Mân thương nên trực tiếp chuyển viện. Buổi trưa, Ngọc Khê tranh thủ lúc Niên Quân Mân nghỉ ngơi, trở về cửa hàng một chuyến.

 

Lôi Âm : "Cô về thật đúng lúc, Hoàng Lượng đến tìm cô, việc."

 

--------------------

 

 

Loading...