Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 645: Dự kiến

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:37:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày đó, Uông Hàm nhận điều gì mà vẫn luôn xuất hiện, gọi điện thoại, cũng liên lạc với Niên Canh Tâm nữa.

Ngọc Khê phát hiện , rình rập cửa nhà ngày càng đông hơn. Ngay cả khi cô đến công ty cũng bám đuôi, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Những kẻ đều qua huấn luyện, là của ai thì cần cũng . Gia đình Ngọc Khê khi phát giác thì càng thêm cẩn trọng.

Đặc biệt là vợ chồng Ngọc Khê, mỗi thấy thẻ tre ngọc đều thở dài. Họ thực sự hy vọng Uông Hàm bắt, vì sợ thẻ tre ngọc bại lộ, nhưng cũng nhịn mà suy đoán xem rốt cuộc về Uông Hàm đến mức nào.

Thời gian trôi nhanh, giữa tháng Chín, kỳ quân sự cũng kết thúc.

Ngọc Khê đích đón Ngọc Chi. Ngọc Chi vốn trắng, còn trắng hơn cả cô, nửa tháng quân sự, làn da cuối cùng cũng chút màu sắc, trông khí hơn nhiều.

Lúc Ngọc Khê đến là buổi sáng, ký túc xá nên chỉ thể ngoài cổng chờ. Đợi nửa tiếng đồng hồ, Ngọc Chi mới xuống, Phương Á Bá theo .

Ngọc Chi thấy chiếc xe: "Chị, cuối cùng chị cũng chịu đổi xe ?"

Chiếc xe cũ của Ngọc Khê nhiều năm : "Ừ, thôi, lên lái thử xem."

Ngọc Chi bằng lái, nhận lấy chìa khóa: "Dạ !"

Xe chạy khỏi trường, Ngọc Khê hỏi thăm tình hình quân sự. Ngọc Chi đáp: "Huấn luyện khép kín, họ huấn luyện tụi em như lính mới thật sự luôn . Nếu nhờ căn cơ luyện tập từ nhỏ, chắc em cũng trụ nổi."

Hai chị em trò chuyện, tiên đưa Phương Á Bá về nhà, đó nán nhà Á Bá một lát, tiện đường đưa luôn Phương Huyên về nhà ở.

Trên đường về, Ngọc Khê giải thích việc đổi xe là mục đích. Vương Bân sớm phát hiện xe cũ gắn thiết lén, nên mới đổi xe: "Lúc về nhà năng cẩn thận một chút."

Ngọc Chi ngẩn : "Xảy chuyện gì chị?"

Ngọc Khê kể chuyện của Uông Hàm: "Anh rể em phát hiện trong nhà cũng máy lén."

Ngọc Chi ý thức mức độ nghiêm trọng: "Em ạ."

Ngọc Khê gạt bỏ ý định để Ngọc Chi hỏi Trịnh Mậu Nhiên. Tình hình hiện tại, gì cả, cẩn ngôn thận trọng mới là đạo vương tử.

Hai chị em về đến nhà, trong nhà loạn cào cào. Chú Lưu gọi xe cấp cứu, v.ú Lưu thấy Ngọc Khê liền : " định gọi điện cho cô, ông cụ ngất xỉu ."

Ngọc Khê lao nhanh phòng khách, ông cụ đang sóng soài sàn nhà. Tim cô thắt , cẩn thận đưa tay lên mũi kiểm tra, vẫn còn thở nhưng tình hình mấy lạc quan. Cô dám tự ý di chuyển ông cụ, vội vàng lấy điện thoại gọi cho nhóm Niên Phong.

Xe cấp cứu đến nhanh. Ngoại trừ chú Lưu ở trông nhà, tất cả đều đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, nhóm Niên Phong mặt. Mọi đều im lặng, họ ý thức rằng ông cụ thực sự qua khỏi.

Quá trình cấp cứu thuận lợi, trôi qua hai tiếng đồng hồ, lòng nhà cứ thế chìm xuống. Lại thêm nửa tiếng nữa, bác sĩ bước : "Xin , gia đình lời gì thì tranh thủ ạ!"

Ông cụ đẩy ngoài, tỉnh , khuôn mặt nhợt nhạt thoáng hiện một tia hồng hào, đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu.

Ông sắp xếp phòng bệnh đơn, trong phòng nhà. Ông cụ năng chút khó khăn: " còn gì hối tiếc nữa, đừng đau lòng."

Niên Phong nghẹn ngào: "Bố..."

Ông cụ mỉm : "Anh nên mừng cho mới đúng. Mẹ chờ nhiều năm , thể để bà chờ thêm nữa. Sau gia đình cậy nhờ , đồ đạc của , ủy thác cho luật sư phân chia xong cả , khi mất sẽ công bố. Được , ông nội mà còn , mừng cho chứ, thật sự cũng chịu đau đớn gì nhiều."

Nước mắt Niên Phong thể kìm nữa. Niên Quân Mân nén lệ hỏi: "Ông nội, ông ăn gì ạ?"

Ông cụ : "Ông uống chút cháo, mua cho ông một bát ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-645-du-kien.html.]

Ngọc Khê: "Để con về nấu ạ!"

Ông cụ giơ tay lên: "Không cần, mua một bát là ."

Ông sợ đợi đến lúc đó.

Ngọc Khê cũng : "Dạ."

Trong phòng bệnh, t.h.ả.m nhất chính là Niên Canh Tâm, ông thương yêu nhất sắp : "Cháu mua, cháu mua ngay."

Ông cụ gật đầu, ánh mắt về phía Phương Huyên và Diệu Diệu. Diệu Diệu còn ngơ ngác, còn trong mắt Phương Huyên đầy vẻ bi thương và luyến tiếc. Ông cụ vẫy tay gọi nhưng nghĩ sắp , đừng đứa trẻ sợ nên thôi.

Niên Canh Tâm về cũng nhanh, ông cụ tự tay húp hết bát cháo ngủ một lát. Phòng bệnh yên tĩnh đến lạ kỳ, ngay khi ông cụ nhắm mắt, Niên Phong bước tới sờ mũi gục xuống bên giường: "Bố!"

Ông cụ , một cách cực kỳ thanh thản, khóe miệng vẫn còn vương nụ .

Tang lễ của ông cụ bận rộn suốt ba ngày, mộ phần chọn ở nơi mới. Sau khi đám tang kết thúc, Niên Phong ngã bệnh, bệnh tình đến dồn dập, viện ngay. May mà trong nhà v.ú Lưu trông Diệu Diệu, Ngọc Khê mới thể rảnh tay chăm sóc Niên Phong.

Niên Phong sốt cao liên miên, chỉ trong vài ngày gầy sọp , sắc mặt trắng bệch, trông già năm sáu tuổi, tóc bạc trắng cả mảng.

Niên Quân Mân cũng dễ chịu gì: "Bố cứ suy nghĩ tiêu cực quá."

Ông đang tự hành hạ chính .

Ngọc Khê : "Thực cũng thể hiểu , tình cảm bố dành cho ông nội chúng đều thấy rõ, ông , bố thực sự chịu nổi."

"Ừm, mấy ngày nay vất vả cho em . Chuyến công tác thể hoãn thêm nữa, bắt buộc ."

"Anh yên tâm , ở nhà em lo."

Niên Quân Mân ngày hôm , cơn sốt của Niên Phong cũng lui, tỉnh táo hơn nhiều. Ngọc Khê cũng nhẹ lòng, Niên Phong mà tỉnh báo chí tài chính sẽ gì nữa, những ngày qua đồn đoán Niên Phong sắp trụ nổi, còn lên cả tin tức tài chính.

Vợ chồng Niên Canh Tâm nhanh chóng đến ca cho Ngọc Khê: "Chị dâu, chị trực cả đêm , mau về nghỉ ngơi ạ!"

Ngọc Khê gật đầu: "Được, ở bệnh viện phiền hai đứa nhé, chuyện gì thì gọi điện cho chị."

"Dạ."

Ngọc Khê chút mệt mỏi, buổi tối dám nghỉ ngơi chút nào. Cô mệt mỏi bước khỏi bệnh viện, ngoảnh đầu phụ nữ lướt qua , dáng của đó cho cô một cảm giác quen thuộc.

Đợi đến khi Ngọc Khê định thần , phụ nữ biến mất. Cô xoa xoa huyệt thái dương, chắc chắn là do mệt quá nên nhầm .

Về đến nhà, cô ăn qua loa bữa sáng về phòng ngủ. Cô nhắm mắt , thẻ tre ngọc bay , xoay quanh cô vài vòng nhanh chóng chui tọt cơ thể.

Ngọc Khê ngủ yên giấc, cô thấy bệnh viện, rõ là mơ thực nữa. Cô đến phòng bệnh nhưng sững ở cửa.

Trong phòng ngoài Niên Phong còn một phụ nữ, vợ chồng Niên Canh Tâm ở đó. Dáng của phụ nữ thể nhầm , chính là thấy lúc rời bệnh viện.

nhưng , chỉ thể trơ mắt Niên Phong đang ngủ say phụ nữ bịt miệng. Điều kỳ lạ là Niên Phong hề kháng cự. Cô thấy phụ nữ rút gối đè lên mặt Niên Phong, cô xông nhưng vẫn thể.

Ngọc Khê đập cửa, tận mắt thời gian từng chút trôi qua, phụ nữ chậm rãi buông gối , sờ mũi kiểm tra, đột nhiên như phát điên, ha hả, đầy vẻ điên cuồng.

Ngọc Khê giật tỉnh giấc, ướt đẫm mồ hôi. Cô sờ lên lồng ngực, giấc mơ quá chân thực. Thẻ tre ngọc lừ đừ bay , ánh sáng mờ nhạt nhiều.

 

Loading...