Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời - Chương 669: Tái phát

Cập nhật lúc: 2025-12-19 18:37:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Năm mươi triệu."

Niên Canh Tâm sặc nước, nghĩ đến việc lụng vất vả cả năm chẳng mấy ngày nghỉ, vốn coi là kiếm nhiều tiền, nhưng một năm tính cả đóng quảng cáo cũng tới bốn triệu tệ, càng nghĩ càng thấy buồn bực. Cát-xê đóng phim truyền hình thực sự bao nhiêu, tiền đại diện quảng cáo trong nước cũng cao, một thương hiệu lớn tìm ngôi nội địa, càng nghĩ càng nản.

Nếu Ngọc Hi mà hoạt động tâm lý của Niên Canh Tâm, chắc chắn sẽ tặng một cái trợn mắt. Bốn triệu mà còn chê ít, thế bao nhiêu nữa? đau lưng.

Niên Quân Mân im lặng, đúng là kiếm tiền bằng vợ thật.

Niên Phong thì vui vẻ: "Tốt, lắm. Cổ phần của con là một phần ba, ba công ty mà một năm lãi hơn trăm triệu tệ, khá."

Ngọc Hi dĩ nhiên là vui , cô trọng sinh trở về gần mười năm, bao giờ ngừng phấn đấu: "Nguồn thu chính là từ mảng đồ lưu niệm ạ."

Đồ lưu niệm thực sự thành cây rụng tiền, lợi nhuận từng sản phẩm tuy ít nhưng nhu cầu thị trường cực kỳ lớn.

Niên Phong với tư cách là , liền truyền thụ kinh nghiệm: "Các con đang chiếm lĩnh phần lớn thị trường nhưng cũng đừng quá kiêu ngạo, nỗ lực sáng tạo thì sớm muộn cũng đào thải thôi."

"Con sẽ tiếp tục cố gắng ạ."

Niên Phong thực sự mừng rỡ, con trai và con dâu phát triển càng thì gia tộc mới càng hưng thịnh.

________________________________________

Tâm trạng của Ngọc Hi biến mất ngay khi về đến phòng ngủ.

Niên Quân Mân hỏi: "Sao thế em, vui ?"

Ngọc Hi chỉ cuốn tạp chí trang sức tủ đầu giường, ôm n.g.ự.c xót xa: "Em kiếm nhiều hơn nữa cũng đủ cho Thẻ Trúc Ngọc nó ăn."

Niên Quân Mân: "..."

Kể từ khi ông nội chia tiền, mua ít trang sức. Loại rẻ tiền Thẻ Trúc Ngọc thèm hấp thụ, mua loại hàng triệu tệ, xót hết cả ruột.

Ngọc Hi ngửa mặt giường, uể oải : "Em cũng chỉ tận hưởng cảm giác giàu vài ngày thôi."

Niên Quân Mân bên mép giường, tính toán tiền trong tài khoản, gõ nhẹ Thẻ Trúc Ngọc một cái: "Có bao nhiêu tiền cũng đủ cho mày ăn."

Thẻ Trúc Ngọc giả c.h.ế.t.

Ngọc Hi nghiến răng: "Sao cái mảnh em giữ là phần chính cơ chứ."

Phần chính cần năng lượng gấp đôi nửa mảnh còn , nghĩ thôi thấy nghẹn lòng.

Niên Quân Mân bật : "Hai chúng là kiểu giàu bề nổi mà nghèo bên trong. Đừng nản lòng, bố bảo cuối năm sẽ phát cổ tức của tập đoàn Đông Phương cho chúng đấy."

Ngọc Hi cũng chẳng thấy vui hơn là bao, cô chỉ là "thần giữ của" ngang qua thôi.

________________________________________

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đến năm mới. Năm nay gia đình thêm nhân khẩu, đêm giao thừa nhà cửa đặc biệt náo nhiệt.

Sáng mùng Một, Ngọc Hi nhận bao lì xì từ Niên Phong, bao lì xì của cô thuộc dạng đặc biệt.

Ngọc Hi nghi hoặc mở , bên trong là một sợi dây chuyền đá Sapphire xanh. Phụ nữ ai chẳng mê trang sức, Ngọc Hi cũng thích, nhưng món quà quá quý giá: "Bố, cái con nhận ạ."

Ông già chỉ tặng cô, còn em dâu thì !

Niên Phong : "Con giúp Mai Hoa, bố cũng thể lấy ảnh của con , nên bố chọn món , cứ cầm lấy !"

Ngọc Hi định nhận nhưng lời kẹt ở cổ họng, cô vội đóng hộp : "Con cảm ơn bố!"

Niên Phong giải thích lý do nên Niên Canh Tâm ý kiến gì. Ăn sáng xong, vợ chồng Niên Canh Tâm về nhà ngoại.

Vợ chồng Ngọc Hi về phòng ngủ, Niên Quân Mân hỏi: "Món trang sức vấn đề gì ?"

Ngọc Hi gọi Thẻ Trúc Ngọc : "Nó ăn."

Khóe miệng Niên Quân Mân giật giật: "Bố tặng đấy, nếu nuốt mất thật, bố hỏi đến thì tính ?"

Ngọc Hi đang giao tiếp với Thẻ Trúc Ngọc. Năng lượng của nó cao lên nên cũng thuận tiện hơn, cần hiện chữ nữa mà thể giao tiếp trong tâm thức: "Nó bảo năng lượng cao lắm, cao hơn tất cả những thứ đây nó từng ăn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-90-thoi-gian-tuyet-voi/chuong-669-tai-phat.html.]

Niên Quân Mân cầm sợi dây chuyền lên: "Viên đá cũng lớn lắm, chắc quá đắt . Nếu là đồ cực phẩm quý hiếm thì bố tặng công khai thế ."

Ngọc Hi lật xem viên Sapphire: "Sau mua viên khác tương tự đính , còn viên cho nó ăn. Nó bảo nuốt xong viên thể khôi phục một nửa năng lượng."

Niên Quân Mân sửng sốt: "Nhiều ?"

Mắt Ngọc Hi sáng rực: "Sau mua trang sức thì mang Thẻ Trúc Ngọc theo. Chúng thấy trang sức na ná nhưng nó thể phân biệt . Còn về năng lượng, nó cũng giải thích rõ , nó chỉ là một đứa trẻ thôi."

Niên Quân Mân: "Được, mang nó theo, chúng cũng đỡ tốn tiền oan."

" , thật sự cảm ơn bố , nếu chúng chẳng thể phát hiện chuyện !"

Niên Quân Mân phì : "Đây gọi là 'ở hiền gặp lành', nhân ắt quả ?"

"Vâng."

Hai vợ chồng đồng ý cho Thẻ Trúc Ngọc ăn, nó vui mừng xoay hai vòng lao thẳng tới. Sau khi nuốt chửng, Thẻ Trúc Ngọc phát sáng rực rỡ nhanh chóng tắt lịm. Thẻ Trúc Ngọc đổi lớn, thể xanh mướt như ngọc phỉ thúy.

"Chủ nhân, chủ nhân."

Vợ chồng Ngọc Hi kinh ngạc, trố mắt Thẻ Trúc Ngọc. Ngọc Hi hỏi: "Mày đang chuyện đấy ?"

Thẻ Trúc Ngọc: "Vâng ạ, ạ, con mở miệng ."

Ngọc Hi dùng đầu ngón tay chạm nhẹ nó: "Hỏi mày một câu nhé, đời chỉ mày thành tinh còn thứ gì khác nữa?"

Thẻ Trúc Ngọc im lặng một lát: "Chỉ con thôi, con tồn tại quá lâu ."

Ngọc Hi thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ một cái, chứ nếu nhiều thì chẳng loạn hết lên .

Niên Quân Mân mím môi: "Ta hỏi mày, năng lực của mày đổi gì ?"

Thẻ Trúc Ngọc tỏ vẻ thất vọng: "Dạ , con truyền thừa, gì cả. Không khi năng lượng bão hòa thì thêm năng lực khác ."

Ánh mắt Niên Quân Mân lộ vẻ ghét bỏ. Anh đồng hồ : "Vợ ơi, mang nó tiệm trang sức dạo một vòng , mua món nào chứa năng lượng lớn."

Ngọc Hi cũng thử: "Được ạ."

Hai vợ chồng đến tiệm trang sức lớn nhất, ngày Tết họ vẫn mở cửa kinh doanh. Tiếc là một vòng, những món trang sức hàng triệu tệ cũng nhiều năng lượng bằng viên Sapphire .

Tuy hụt hẫng vì món nào cũng chứa năng lượng khổng lồ, nhưng điều đó cũng chứng minh cứ đắt là năng lượng nhiều. Nghĩ cũng đúng, những món trang sức hàng trăm triệu chẳng qua là do kích cỡ viên đá lớn mà thôi, kích cỡ tỷ lệ thuận với năng lượng.

________________________________________

Mùng Hai, hai vợ chồng về quê.

Quê nhà đổi, điều duy nhất đổi là trong nhà.

Bà nội Ngọc Hi đổi nhiều nhất. Từng ung thư nên sức khỏe bà còn dẻo dai như , tốc độ suy kiệt nhanh. Ngọc Hi nửa năm gặp bà, thấy bà gầy nhiều, hai má hóp .

Ngọc Hi mà xót xa: "Bà ơi, bà thấy khỏe bảo chúng con?"

Bà nội Lữ : "Bảo gì, bên cạnh bà bố cháu mà. Ôi dào, còn nữa, gì mà buồn, ai mà chẳng lúc già . Mau cất mấy 'hạt ngọc' , tết nhất đến nơi ."

Ngọc Hi lau nước mắt: "Vâng con . Bác sĩ thế nào ạ?"

Lữ Mãn đáp: "Bác sĩ bảo cần tĩnh dưỡng."

Bà nội Lữ thoáng, hì hì: "Đều đừng vây quanh nữa, ai việc gì thì việc nấy , cứ ở hết trong phòng thấy ngột ngạt quá."

Bà cụ đuổi , đều ngoài.

Ngọc Hi kéo : "Mẹ, con t.h.u.ố.c mà, đấy, cho bà uống ."

Trịnh Cầm thở dài: "Mẹ thật với con nhé, bệnh ung thư của bà nội con tái phát , thể phẫu thuật nữa, uống t.h.u.ố.c cũng tác dụng ."

Ngọc Hi há miệng kinh ngạc: "Vừa nãy bố như ."

 

Loading...